“Oanh!” Dương Nghiệp không ngờ Ma Tôn vẫn còn giữ được lực lượng mạnh đến thế, đầu bì dập xuống kéo theo cả người khiến lão tạm thời không thể khắc họa tiếp đồ án, cơ mà ngay khi đầu chạm đất cũng là lúc cái thân thể già nua của Dương Nghiệp xoay ngược một cách tà dị, hai chân lão quặp vào hông Long để lấy thế cả người bật dậy, hai tay lại tiếp tục nhắm vào ngực Long.
“Hà hà! Hữu dũng vô mưu, Sinh Tử Độ Phổ chỉ còn vài đường nữa là hình thành, đó cũng là thời điểm Ma Tôn tán thân dưới tay ta, Dương gia dù tổn thất mười bốn tên lão nhưng chỉ cần sau hôm nay mọi thứ đều có thể lấy lại được, Phật gia đám hòa thượng kia đã treo một cái giá không nhỏ cho cái mạng của ngươi đấy!” Dương Nghiệp cười lớn trước tương lai rực rỡ, lão vô tình đã tiết lộ bí mật đằng sau hành động lần này của Dương gia, thì ra Dương gia muốn tiêu diệt Ma Tôn phần nhiều là do một phần thưởng nào đó của Thiếu Lâm Tự, chắc chắn phần thưởng này không nhỏ mới có thể làm một đại gia tộc như Dương gia động tâm và Dương Nghiệp dù tổn thất mười bốn lão tổ vẫn coi nhẹ. “Ma Long Loạn Vũ!” Hai con ngươi của Long đen kịt trong phẫn nộ ngập trời, cái cảm giác ra đòn hung mãnh như cứ như đánh vào không khí làm hắn điên tiết, linh tính mách bảo cho hắn rằng sẽ rất nguy hiểm nếu Dương Nghiệp thật sự hoàn thành đồ án quỷ dị trước ngực hắn, sau tiếng gầm gừ là hơn hai mươi hình xăm trên người hắn hóa thành ba mươi đầu ma long cuồng bạo ập thẳng vào người Dương Nghiệp ở khoản cách rất gần làm lão kinh hoàng không kịp phản ứng. Mỗi hình xăm ma long trên người hắn lúc này là tích tụ của năm đầu ma long sau khi thực lực của hắn tăng mạnh từ khu lăng mộ của Đoàn gia.
“Phụt………..phụt………..phụt……….” Dương Nghiệp hứng chịu ba mươi đầu ma long ấp đến khiến cả người bay vụt ra sau, miệng lão không ngừng phun từng tràng máu lớn trên không trung, da dẻ toàn thân đều đổi màu do ma khí đậm đặc ám vào. “Bịch!” Cơ thể nặng nề rơi xuống mặt đất, Dương Nghiệp hai tay vận thế, cả người vũ động Thái Cực Quyền nhằm dồn ép ma khí xâm nhập ra khỏi thân thể nhưng coi bộ khó khăn vô cùng khi sắc mặt lão nhăn nhúm khó coi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
“Phù!” Long thở phào một hơi nhẹ người, hắn cúi đầu nhìn lấy đồ án vẫn chưa tiêu tán hết trên ngực mình, đúng là thế gian này không thiếu điều kỳ lạ mà hắn còn chưa biết tới mà, cũng may hắn vẫn còn con bài chưa lật là một trăm đầu ma long ẩn thân nơi thân thể, đây cũng là giới hạn hiện tai của bản thân hắn có thể duy trì vì nếu vượt qua một trăm đầu thì ma long của hắn sẽ tiêu tán sau một thời gian chứ không tồn tại được.
“Khục!” Phun ra ngụm máu thứ tám, Dương Nghiệp thần sắc mới khá hơn một chút nhưng hơi thở vẫn mệt nhọc như người bệnh nặng, nhìn đồ án đang dần dần tiêu tán trước ngực đối phương mà lão tiếc hận, chỉ một chút…..một chút nữa thôi là lão đã thành công rồi. “Dương gia tội lớn tày đình dám mưu sát trưởng lão Thập Lục Tháp! Bản tọa tuyên án các ngươi tội……..CHẾT!” Long mắt trừng lớn quát, lại năm đầu ma long được hắn gọi ra trong sự sợ hãi đến tột độ của Dương Nghiệp, tên này nội tình sâu đến mức nào ?
“Phốc!” Dù cử động nhỏ cũng làm cho cơ thể đau nhức cơ mà Dương Nghiệp trước cái chết thì đau đớn có là gì, người lão thế mà lại bay phốc lên không như một sợi lông không trọng lượng né thoát năm ma đầu ma long quét qua.
“Vù! Không………không thể nào!” Dương Nghiệp tưởng chừng thoát chết nhưng cái âm thanh xé gió truyền vào trong tai khiến lão rợn người, năm ma long kia quỷ dị cong mình lại một lần nữa nhào tới chỗ lão.
“Có thể dễ dàng tránh thoát thì ma long của ta quá là phế vật rồi…….Ma Long Loạn Vũ! Thập Long Hội! Graooooooooooo!” Long cười lớn, khí thế hắn tăng cao chưa từng có, lại thêm năm đầu ma long từ thân thể hắn gào rú bay vụt lên không áp xuống đầu Dương Nghiệp kết hợp với năm ma long đánh từ dưới lên tạo thành hai thế gọng kìm khóa chặt đường thoát thân của lão. “Khốn kiếp Ma Tôn! Thù này lão phu nhất định sẽ đền đáp cho người gấp mười lần!” Dương Nghiệp trong suốt cuộc đời chưa từng tao ngộ cảnh tượng thập tử nhất sinh này, khuôn mặt lão co quắp lại như thể đang đắn đo cho một quyết định quan trọng nào đó………..
“Phụt! Sinh Tử Phổ Độ!” Dương Nghiệp trong tình cảnh nguy hiểm, hai mắ trợn ngược khi phun ra một ngụm tiên huyết đỏ thẩm lên hai tay……..không phải máu huyết bình thường mà là một ngụm máu bản nguyên chứa định sinh khí tuổi thọ của lão.
“Độ Sinh!” Dương Nghiệp vẽ một đồ án hình vòng tròn trước mặt bằng máu của mình, lúc mười đầu ma long oanh sát đến cũng là lúc lão hoàn thành đồ án ấy để rồi nó hút cả người lão vào trong một cách quỷ dị vô cùng.
“Graoooooooooo” Mười ma long mất mục tiêu phẫn nộ gào thét trong không gian. “Hừ!” Long hừ lạnh khi con mồi thoát khỏi nanh vuốt, tuy nhiên Đạo pháp cũng không phải chí cao vô thượng huống chi Dương Nghiệp còn chưa luyện đến tận cùng, khí tức của lão ngay tức thì bị Long cảm nhận được.
“Lần này để xem lão còn trốn được nữa không!” Như mãnh thú phát điên, Long nhào thẳng đến nơi phát hiện ra khí tức của Dương Nghiệp, lão vẫn còn chưa thoát khỏi tầng cao này mà là trên cao sân thượng.
“Phốc!” Dương Nghiệp hiện thân, áo quần lão ướt đẫm mồ hôi như tắm, đang định phi thân rời khỏi thì Dương Nghiệp bỗng dưng hai mắt trợn toác ra vì một thân hình đang phá không đánh tới chỗ lão, khỏi cần nghĩ thì lão cũng biết là kẻ nào đến.
“Các ngươi nếu muốn hỗn loạn xảy ra thì cứ đứng nhìn lão phu chết đi!” Dương Nghiệp hết cách rồi, lão cắn răng hướng về bốn phía quát lên. “Roẹt…………Roẹt……..!” Long đến như cuồng phong vũ bão, không gian bị xé rách ra nhường chỗ cho một tôn ma thần đang giận giữ, ma trảo đen kịt của hắn chụp thẳng lên đầu Dương Nghiệp trong sự bất lực của lão.
“Dừng tay!!!!” Tưởng chừng đầu lâu của Dương Nghiệp sẽ nát vụn dưới ma trảo hung bạo kia thì đột nhiên lại hơn hai mươi lão giả hiện thân trước mặt Dương Nghiệp, bốn mươi cánh tay cùng vung lên đối chọi với ma trảo của Long khiến hắn không thể không từ bỏ ý định gϊếŧ Dương Nghiệp mà lùi về sau vài bước.
“Bắc Kinh không hổ là vùng đất đầm rồng hang hổ, không thiếu kẻ không coi Thập Lục Tháp là gì cả!” Long cười khẩy với đám Cường Giả mới xuất hiện, tuy hai mươi lão giả này không có thực lực Cường Giả lục cấp như Dương Nghiệp nhưng mà hơn mười lão giả cũng đã Cường Giả ngũ cấp, đặc biệt hơn là hai mươi lão giả này cũng là Đạo pháp bởi cái khí tức tỏa ra tương tự như Dương Nghiệp, chắc hẳn cũng là những đạo giả thế lực khác. “Thập Lục Tháp đương nhiên không ai dám coi khinh, nhưng Thập Lục Tháp một vị trưởng lão không phải là trời, ở Bắc Kinh này không chỉ có Dương gia không đâu!” Một trong số hai mươi lão giả mở miệng, chính trị đâu phải điều đơn giản, Dương gia tuy trong chính trị có tiếng nói lớn nhất nhưng cũng không thể xưng hùng xưng bá thao túng tất cả mà cũng phải kéo bè kéo cánh, bên cánh đó cũng không thiếu những thế lực, những bè cánh khác đối chọi, những mối quan hệ trong đó giây mơ rễ má rất phức tạp.
Thế lực nào cũng mong Dương gia suy yếu để có thể tranh dành quyền lực to lớn trong tay gia tộc này nhưng chỉ dừng lại ở đó, Dương gia không thể bị diệt ít nhất vào lúc này mà Dương gia lão tổ Dương Nghiệp chết cũng đồng nghĩa với việc Dương gia sụp đổ nên lão không thể chết được, Dương gia mà đổ thì ngay lập tức sẽ có thế lực lớn khác nhảy vào chiếm lấy chiếc bánh ngon này nên không kẻ nào được lợi, tốt nhất là Dương gia yếu đi nhưng vẫn tồn tại để có thể từ từ xâu xé thì ai cũng có lợi. “Hắc hắc! Ta có điều rất khó hiểu là các ngươi đều muốn đánh vào mặt ta như là ta rất yếu đuối…….các ngươi thật cho là thực lực bản thân đủ để làm điều đó sao?” Ma khí của Long đã hồi phục ba phần mười trạng thái đỉnh phong nhờ Phượng Chi Huyết liên tục vận chuyển, mười đầu ma long lúc trước truy sát Dương Nghiệp gào thét quanh người hắn tạo thành uy áp khổng lồ khiến đám đạo giả có chút đổi sắc.
“Haha! Đã nghe Lục trưởng lão Thập Lục Tháp khinh cuồng thiên hạ làm ta bán tín bán nghi, đến khi gặp mặt mới biết lời đồn quả không sai chút nào, ngươi đủ cuồng………….nếu đám đạo giả này không đủ thì tính thêm Song Long Bang ta đi!” Năm gã đại hán thân hình tráng kiện đột ngột xuất hiện, kẻ nào cũng mặc kim phục có thêu cặp rồng uốn lượn trước ngực chính là biểu tượng cho một trong ba thế lực xã hội đen lớn nhất Bắc Kinh, gã vừa lên tiếng không ai khác là Song Long Bang bang chủ Bùi Hiển Long thực lực Cường Giả nhất cấp. “Hoa Sơn mấy vị đạo hữu cũng nên hiện thân đi chứ!” Long cười lớn hướng về phía sau đám người Song Long Bang, cho bọn này mười lá gan cũng không dám đối diện trước mặt hắn huống hồ còn mở miệng trào phúng như Bùi Hiển Long, đương nhiên là chủ tử của bọn chúng đã đến nên miệng mới có thể mở to đến thế.
“Haha! Hoa Sơn Tam Kiếm ra mắt chư vị đạo hữu, ra mắt Ma Tôn đại nhân!” Ba lão giả hiện thân sau lưng Song Long Bang, kẻ nào cũng lưng đeo trường kiếm, ánh mắt băng lãnh, toàn thân thả ra khí tức lạnh lẽo tràn đầy sát ý khóa chặt lấy Long ý tứ rất rõ ràng, Long có chút ngạc nhiên vì một trong ba lão giả lại có thực lực Cường Giả lục cấp không nói, lại càng tu ra được Thánh khí cường hãn vô cùng, Hoa Sơn xem ra nội tình cực sâu mới có thể tùy tiện thả ra ba lão giả này. Thực ra có điều Long không biết là hình ảnh của hắn trong mắt các thế gia đại phái đã trở thành đối tượng trọng điểm quan sát theo dõi, lần này động tĩnh quá lớn khiến thế lực nào cũng phía ra tinh anh để ‘dàn xếp’ nhân tố không ổn định này.
“Hihi……..Hồng Bang cũng đến góp vui với các vị võ giả cùng đạo giả đây!” Một giọng cười trong trẻo lọt vào tai mọi người, trên sân thượng một tòa nhà cao tầng kề sát với Đổng Phát xuất hiện bốn bóng hình nữ nhân, các ả đều mặc hồng y bó sát người để vóc dáng lồi lõm toàn bộ đều lọt vào mắt đám nam nhân.
“Nga My Nhị Đại Trưởng Pháp cũng không muốn dấu dốt ra mắt Ma Tôn đại nhân!” Biết thực lực của Long mạnh mẽ, hai lão bà bà cũng hiện thân ngay sau đám nữ nhân Hồng Bang, hai lão bà tuy không thả ra sát ý trực tiếp như Hoa Sơn Tam Kiếm nhưng Long lại chú trọng hơn vì hai lão bà này đều tu ra Thánh khí, Nga My đây là chơi lớn rồi. “Hahaha! Ma Tôn à Ma Tôn, ngươi cũng có ngày hôm nay sao……..tiệc vui thế này sao có thể vắng bóng Võ Đang ta được đây…….đã lâu không gặp rồi Ngụy Siêu……..” Thêm hai lão giả phá không bay tới gia nhập vào trận hình xung quanh Long, kẻ đến là Ngọa Phách chân nhân lần trước bị Hổ Cốt Lão Nhân đả thương cùng một lão giả lạ mặt khác, so về khí thế thì còn mạnh hơn Ngọa Phách không ít.
Ngọa Phách vừa đến đã thả ra vô tận sát ý hướng tới Long, nỗi nhục lần trước tại Đoàn gia khắc sâu vào tâm khảm lão như một khối u ác tính khiến lão ăn không ngon ngủ không yên, tuy nhiên lão không có gan đi tìm Hổ Cốt Lão Nhân báo thù cho nên mọi thù hận đều đổ lên đầu Long, án binh bất động đã vài tháng vì Võ Đang lão tổ không muốn khiêu khích Thập Lục Tháp, bây giờ mới có cơ hội này thì sao Ngọa Phách có thể bỏ lỡ đây.