Cổ Mộ bao gồm nội môn và ngoại môn trong đó nội môn là những đệ tử được coi trọng và có tiềm năng lớn, dĩ nhiên đãi ngộ cho nội môn cùng ngoại môn đệ tử cũng là khác nhau một trời một vực.
Thảo cùng Quỳnh Anh là nội môn đệ tử và còn là đệ tử chân truyền của Kim Xà lão tổ nên bên trong nội môn cũng rất được coi trọng.
“Chị, nghe nói hôm nay có đại nhân vật đến Cổ Mộ?”
Trong một đình viện, Thảo nhìn đến Quỳnh Anh cong môi nói, hai cô bé ngày nào nay đã là những thiếu nữ 17 tuổi căng tràn nhựa sống vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.
“Đương nhiên, chị còn biết đó là thuộc hạ của siêu cấp đại ma đầu Ma Tôn, Cổ Mộ toàn bộ cấp bậc chấp sự trở lều đều bị điều động đến tiếp khách.” Quỳnh Anh hào hứng nói.
“Ma Tôn mặt mũi lớn đến vậy? Hắn ắt hẳn là rất rất rất lợi hại a?” Thảo trừng mắt nói. “Chuyện này không cần bàn rồi, nghe mấy vị sư huynh kể lại Ma Tôn thân cao bốn mét hơn, gương mặt đáng sợ như quỷ dữ, toàn thân đầy những bọc mủ ghê tởm… hắn tu vi cực cao, cướp gϊếŧ hϊếp không một việc xấu nào không làm”. Quỳnh Anh nói làm Thảo sợ đến tái mặt.
“Không phải chứ? Hắn tên ác ma này sao lại phái thuộc hạ đến phái ta?”
Nghĩ đến cái hình ảnh khủng khϊếp qua lời tả của Quỳnh Anh mà Thảo lo lắng không thôi, nếu đại ma đầu kia đánh đến Cổ Mộ phái thì nàng phải làm sao đây.
“Cái này ta không biết...Hihi xem em sợ kìa, chúng ta bây giờ đã là võ giả đó có hiểu không? Rồi sẽ có một ngày chúng ta biến mạnh như lão bà bà và cứu hắn ra… hừ… nhắc đến tên kia lại làm ta thật nhớ mà…” Quỳnh Ảnh chống cằm suy tư nói.
“Suốt ngày cứ tu tu luyện luyện làm em thật mệt mỏi, em chỉ muốn làm một người bình thường vô lo vô nghĩ”. Thảo cau mày buồn bã nói, nàng cùng Quỳnh Anh đâu có cái suy nghĩ muốn trở thành võ giả suốt ngày hết tu lại luyện để rồi sau này lại vật lộn chém gϊếŧ lẫn nhau, cả hai đều chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường như bao người.
“Vậy em hận hắn sao? Vì hắn mà chúng ta bị bắt đến nơi này.” Quỳnh Anh cong môi nói.
“Không! Long chắc chắn còn phải chịu khổ sở hơn chúng ta nhiều lắm, chị nói đúng, nếu ông trời đã không cho chị em mình sống một cuộc sống bình thường thì chúng ta phải trở nên mạnh mẽ đến độ không còn kẻ nào dám đụng đến chúng ta.” Thảo nắm chặt tay nói.
“Hai vị sư tỷ!”
Đột nhiên một giọng nam nhân vang lên từ bên ngoài đình viện làm Thảo cùng Quỳnh Anh giật mình, hai nàng liếc nhau hội ý rồi cùng chỉnh đốn sắc phục trở lại một bộ mặt lạnh lùng bước ra ngoài. “Sư đệ, có chuyện gì?” Thảo hướng tên ngoại môn vừa lên tiếng gọi mình hỏi.
“Là Kim Xà lão tổ muốn hai vị sư tỷ gặp vị phu nhân đây.” Tên ngoại môn đệ tử chắp tay nói.
“Phu nhân?”
Thảo cùng Quỳnh Anh ngỡ ngàng nói, cả hai nhìn đến sau lưng tên đệ tử ngoại môn, ở đó có một nữ nhân đang nhìn đến hai nàng, nàng thật đẹp… đẹp đến độ làm người ta ganh tị nhưng nàng cũng thật lạnh… lạnh đến người ta sợ hãi
Ga-In đồng dạng cũng nhìn đến hai cô gái, với nàng đây chỉ là hai cô bé nhưng nàng biết hai cô bé này rất đỗi quan trọng với Long, Nhị Yến vẫn luôn không ngừng nhìn chằm chằm đến hai cô bé và may cho Cổ Mộ không đối xử tệ với hai nàng nếu không sợ rằng tên kia sẽ nổi điên đạp diệt luôn cả môn phái này.
“Đây là phu nhân của Chấp Pháp trưởng lão, phu nhân muốn gặp hai vị sư tỷ hỏi một ít chuyện.” Tên ngoại môn đệ đáy huyệŧ kính nói. “Phu nhân của… Ma… Ahh.. Chấp Pháp trưởng lão?”
Thảo cùng Quỳnh Anh kinh hô, ai cũng biết Chấp Pháp trưởng lão là Ma Tôn, chẳng lẽ hắn nhằm đến hai nàng muốn thu nhận làm thϊếp, nghĩ đến tình cảnh phải ở cạnh hầu hạ một tên quái vật mà gương mặt hai nàng trắng bệch.
“Hai người các ngươi là từ Bất Tử Lão Nhân đưa đến?” Ga-In lạnh nhạt hỏi khiến Thảo cùng Quỳnh Anh giật mình tỉnh lại.
“Vâng… thưa phu nhân!” Hai cô bé cúi đầu lí nhí nói.
“Tốt lắm, ngươi đợi ở ngoài đi, ta hỏi các nàng vài chuyện rồi sẽ ra ngay.” Nhìn đến tên ngoại môn đệ tử, Ga-In lạnh giọng nói.