Sợi Xích Vô Hình

Chương 13: Thử Váy Cưới





Thấy hắn bế cô kiểu công chúa như thế, Lăng Triệt có phần hơi bất ngờ, đầu không ngừng tuôn ra hàng trăm câu hỏi khó lời giải thích.

Nhưng phận là một trợ lí đặc biệt, anh không thể mất đi sự chuyên nghiệp của mình, chỉ đành cúi đầu, nhanh chân chạy đi chuẩn bị xe cho hắn.
Lăng Triệt quả nhiên rất chuyên nghiệp, cửa thang máy vip vừa mở cũng là lúc chiếc Bugatti La Voatio Noire phiên bản giới hạn này đã đỗ ở trước cửa tập đoàn.

Không quan tâm ánh mắt xung quanh, hắn cứ tự nhiên mà bế cô đi ra xe trước sự ngỡ ngàng và lời bàn tán to nhỏ của đám nhân viên đang có mặt ở sảnh.
“Lăng Triệt, đám nhân viên này có vẻ rất dư thời gian”
Hắn chỉ bỏ lại một câu rồi cư nhiên đi vào trong, phóng xe vụt đi.


Nhìn chiếc xe đã chạy mất dạng đi mất, Lăng Triệt chỉ biết đưa tay lên hai bên thái dương, có lẽ tập đoàn vài ngày nữa lại mở đợt tuyển dụng mới hoặc cũng có thể là phòng ban nào cũng sáng đèn về ban đêm rồi…
Chưa đầy 10 phút, chiếc siêu xe hạng sang của hắn đã đỗ ngay trước cửa hàng áo cưới.

Không quan tâm đến hắn, cô ôm miệng khó chịu mở cửa chạy nhanh ra ngoài.

Bao thức ăn ngon mà cô ăn lúc sáng đã chính thức bị dạ dày đẩy ngược trở ra ngoài, đầu óc cô lại quay cuồng, miệng khó chịu nói ra một câu
“Quá nhanh…quá nguy hiểm…”
Hắn có vẻ không quan tâm cô cho lắm, thuận tay kéo cô đang ngồi dưới đất đứng dậy
“Thật mất mặt…”
“Này anh kéo tôi đi đâu vậy? Từ từ…này tôi đã bảo là từ từ cơ mà.

Anh bị điếc đấy à”
Mặc cho cô phía sau miệng không ngừng hoạt động, hắn vẫn giữ tư thế như lúc đầu, mạnh tay kéo cô vào bên trong cửa hàng.
Vừa thấy hắn đi từ xa, toàn bộ nhân viên tại đây đã sắp thành hai hằng nghiêm chỉnh, cúi đầu một góc chào khi hắn vừa bước chân vào
“Mừng Từ tổng ghế thăm”
Hắn vẫn kiệm lời, không nói gì, đi theo sự chỉ dẫn của quản lí ở đây mà đến khu phòng váy cưới vip nằm trên tầng trên cùng.
Hắn vừa thả mình trên chiếc sofa da màu trắng đặt ở giữa phòng thì phía sau cánh cửa, một cô gái trẻ với thân hình cân đối, chuẩn đến từng mili mét đã đến đứng cạnh cô, nở nụ cười tươi nhìn cô gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về hắn, nhẹ nhàng lên tiếng
“Từ tổng, ngài để tôi và Saint-anh chồng tôi đợi hơi lâu rồi đấy.

Cuối cùng thì vợ chồng chúng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy váy cưới do chính tay mình may được mặc trên người Phu nhân”

Hắn chỉ nhếch miệng cười cho có, không đáp lại thêm bất cứ câu gì.
“Phu nhân, tôi đưa cô đi thử váy cưới”
Lúc cô đi ngang qua hắn, đột nhiên hắn lại đưa mắt nhìn cô
“Sao, tôi có lừa em không?”
Tình huống này cô chỉ biết đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng đi theo sau cô gái đó vào trong phòng, ngoan ngoãn thử đồ mà không đáp lại câu hỏi vừa rồi.
Hắn quả nhiên không lừa cô, váy cưới có vẻ hắn đã nhọc công chuẩn bị từ rất lâu vì lúc thay cho cô, vợ của Saint đã vô tình nói cho cô biết bí mật
‘Phu nhân, cô thật là một cô gái hạnh phúc, vì để chuẩn bị cho vị phu nhân tương lai của mình mà Từ tổng đã lên kế hoạch chuẩn bị váy cưới này từ nhiều năm trước.

Tôi và Saint đã phải sửa đi sửa lại tận mấy nghìn lần mới có thể thiết kế ra bộ váy cưới theo đúng yêu cầu của ngài ấy.

Bộ váy cưới này, trị giá của nó có thể mua được hẳn 10 chiếc siêu xe hạng sang đấy.’
Nghe cô ấy nói như thế, Di Nhược bất giác vu vơ cười hỏi
“Theo cô thì giá trị của món đồ nào của cô dâu trong hôn lễ là vô giá?”
Cô gái ngẫm nghĩ một lúc, cười tươi đáp
“Váy cưới chăng? Vì váy cưới tuy chỉ mặc một lần trong đời nhưng nó lại là thứ khiến người ta ấn tượng nhất.”
Nghe được câu trả lời như thế, đôi mắt to tròn của cô cụp xuống, xoay qua xoay lại ngắm bản thân mình đang mặc váy cưới trong gương, nhỏ giọng tâm tình
“Vậy sao? Giá trị một đời người con gái không phải nằm ở con số niêm yết trên áo cưới mà là ở người ta chọn để chung sống cả đời…Nếu may mắn được nắm tay của người mình yêu trong lễ cưới thì dù áo cưới có rẻ mạt đến đâu cũng trở nên vô giá.

Ngược lại nếu miễn cưỡng với một người mà ta không yêu thì áo cưới có bao nhiêu đi chăng nữa cũng trở nên rẻ mạt”
“Vậy mạo muội hỏi váy cưới này của Phu nhân là vô giá hay rẻ mạt”

“Hãy để thời gian trả lời thay tôi”
Bỏ lại câu vừa rồi mặc cho vợ của Saint vẫn còn đang suy nghĩ, cô từ từ ngồi vào bàn trang điểm, nở ra một nụ cười ngượng trông hạnh phúc nhìn vào gương.
“Đã mặc váy cưới lên người thì nhất định phải sống thật hạnh phúc, phải khiến người người ghen tị nhé Di Nhược.

Cố lên!!!”
Cùng lúc này ở ngoài cửa, từng câu nói, từng cử chỉ, từng hành động vừa rồi của cô đều đã lọt vào tầm mắt của hắn.

Bất giác nở nụ cười đau lòng, rồi quay người cất bước chân nặng nề về phía ban công phía trước.
Ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, đôi tay thon dài của hắn không nhanh không chậm mà từ tốn lấy một bức ảnh được cất giấu kĩ càng từ trong ví.

Nhìn cô gái đang nở nụ cười thật tươi trong ảnh một lúc thật lâu, hắn lại nở nụ cười dịu dàng có phần chua xót
“Váy cưới mà anh dành trọn tâm huyết để chuẩn bị cho em bây giờ đã có người thay em mặc nó rồi.

Người đi cùng anh qua bao khó khăn, chịu bao ấm ức là em, nhưng tại sao người cùng anh sống đến răng long đầu bạc lại là người khác mà không phải là Châu Thanh Kha em?!! Anh lại nhớ em nữa rồi…”
“Hỏi thế gian ái là chi, tình là gì? Tương tư một khắc, yêu người một đời, đau khổ nghìn trùng, chưa buông bỏ vẫn là chưa buông bỏ”