Triệu Đình Đình đứng trước cảnh cửa, tay phải run run rẩy rẩy đưa lên không tin nổi vào mắt mình.
“Mình thực sự đã...chạm vào nó?”
Cô lẩm bẩm như người thẫn thờ, khuôn mặt co lại không còn một giác cảm. Những người đàn ông khác đều, to như vậy? To....to quá!
Thật không thể tin nổi! Cái thảm chết tiệt đó đã làm cô mất mặt, bàn tay sạch sẽ thơm tho này cả đời chỉ cầm đũa ăn cơm, không ngờ hôm nay chính cô làm cho nó nhuộm màu không còn trong trắng nữa. Sau này biết đối diện với boss thế nào đây? Hắn sẽ không nghĩ rằng cô cố ý ngã rồi túm chặt lấy nó chứ?
“Aaaaa, điên mất, Đình Đình ngốc này nữa chứ!” Cô dậm chân hậm hực, đáy mắt như ngấn lệ sau đó quyết tâm trở về phòng, nhưng khi định thần lại cô mới phát hiện ra một sự việc.
Phòng của cô, nó ở đối diện với chỗ mà cô đang đứng!
Có nghĩa là...phòng của boss lạnh lùng đó ở đối diện phòng cô? Là anh ta cố tình sắp xếp hay vô tình chứ? Như vậy chẳng phải gia tăng cơ hội chạm mặt nhau sao? Bất công quá đi ông trời ơi!
------
Giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng Triệu Đình Đình vẫn nằm ngang người trên chiếc giường lớn. Dáng ngủ của một thiếu nữ, à không, đã là phụ nữ rồi nhưng cô lại nằm ngủ một cách thô thiển.
Một chân gác trên đầu giường, đầu thì sắp lăn ra khỏi thành giường, hai tay chạm xuống cả mặt đất. Ngủ mà miệng không ngừng ngáy to!
Rầm.
“Đình Đình!”
“Oái oái...”
Cánh cửa phòng mở bật ra cùng âm giọng yếu ớt nhưng to lớn, Triệu Đình Đình đang mơ mơ màng màng bị tiếng động làm cho giật mình rơi xuống đất nhăn nhó.
“Chết tiệt! Eo của tôi!” Cô co người lại như con tôm, mắt không biết vì ngái ngủ mà chảy nước hay đau đớn đến phát khóc. Cô buột miệng thốt ra một câu chửi thề khiến ai kia ngơ ngác.
Hựu Hựu ngồi sụp xuống, đưa khuôn mặt gần sát mặt của cô chớp mắt vô tội, hai người chỉ cách nhau vài centimet.
Khi ở mắt ra đã bắt gặp khuôn mặt áp sát khiến Triệu Đình Đình ngồi bật dậy theo phản kháng, và đương nhiên…
Cộp!
“Ui da!” Đã đập phải vào chán cậu ta thì chớ, vì bật đầu lại do Hựu Hựu chắn khiến đầu Triệu Đình Đình đập xuống đất thêm một cái khiến cô ong hết cả não.
“A…” Hựu Hựu bị cô đập đầu mất cân bằng ngã ngồi ra phía sau, cậu ta mếu máo đưa tay lên suýt xoa chỗ sưng phồng còn hồng đỏ.
Cái tên điên này sáng sớm không chịu ngủ, chạy sang phòng cô làm loạn cái gì không biết! Triệu Đình Đình gắng gượng ngồi dậy, cô nhíu mày nhìn cậu ta.
“Sao lại sang đây?”
“Hựu Hựu muốn tìm Đình Đình chơi…” Cậu ta mấp máy đôi môi, mắt long lanh nhìn cô như sắp trào nước mắt.
À phải rồi. Cô đã hứa là chơi cùng hắn!
Triệu Đình Đình đưa tay vỗ trán, thật hối hận khi hứa với một tên ngốc như cậu ta, không lúc nào là yên ổn.
“Cậu cầm gì vậy?”
Một mùi thơm nức mũi thoảng qua khiến cái bụng sang ngày thứ hai chưa ăn gì của cô sôi ùng ục.
“Là Hựu Hựu để dành cho Đình Đình, Đình Đình ăn đi!” Cậu ta đưa bịch giấy gói ghém cẩn thận ra trước mặt cô, miệng cười tươi.
Đúng là...tên ngốc này quan tâm cô thật đấy. Triệu Đình Đình đứng dậy phủi phủi quần áo sau đó đi vào nhà tắm, tiếng nói ngọt ngào khẽ vang ra. “Tôi đánh răng chút, cậu cũng ăn đi.”
Ngồi đắm chìm mình vào ăn uống chỉ trong mười phút, Triệu Đình đưa tay lên liếm nhẹ đầu ngón tay lần cuối, ngon thật! Vừa thơm vừa ngon cứ như ăn ở nhà hàng năm sao vậy.
“Hôm nay cậu muốn chơi gì đây?” Cô nhìn khuôn mặt khờ khạo trước mặt, chợt nhớ ra liền hỏi.
“Hựu Hựu không biết...nhưng Hựu Hựu không muốn ở đây.”
“Không muốn ở đây?” Là sao nhỉ? Triệu Đình Đình đang cố nghĩ xem ý nghĩa của câu nói này là gì.
“Hựu Hựu muốn Đình Đình dẫn ra ngoài...đi công viên chơi.” Hựu Hựu vươn tay ra kéo kéo vạt áo cô năn nỉ.
Công viên ư? Trong biệt thự này cũng có một công viên thu nhỏ, sao cậu ta lại muốn ra ngoài? Điều đó không quan trọng, quan trọng là ra ngoài bằng cách nào khi cô bị cấm chứ? Cô không thể ra ngoài.
Chợt một ý nghĩ mạo hiểm lóe lên trong đầu cô, hai mắt hơi híp lại, Triệu Đình Đình cười ranh mãnh. “Được. Sang phòng cậu một chút.”
“Oa, thật giống quá đi Đình Đình.” Hựu Hựu đứng bên cạnh cô vỗ tay cười rạng rỡ.
Đương nhiên phải giống rồi, đã ngồi cả tiếng đồng hồ để hóa trang, chuyện này đâu đơn giản chứ. Là hóa trang thành đàn ông cơ đấy!
Tuy nhiên mái tóc dài này sợ sẽ bị phát hiện mất, còn quần áo chỉ mặc trang phục của Hựu Hựu là cũng có thể biến thành đàn ông rồi. Thân thể cậu ta nhỏ bé, cô dễ dàng phối hợp vì hai người không hơn nhau là bao.
Liếc nhìn qua tủ quần áo Hựu Hựu, cô nhếch mép rút ra chiếc mũ lưỡi chai, vật này chính là cái chốt mà cô đang cần. Chỉ cần đội mũ lên thì mọi thứ đều hoàn hảo.
“Nghe đây Hựu Hựu, lát nữa phải ra oai một chút, tôi sẽ là người hầu của cậu. Bằng mọi cách phát quát lớn cho đám người họ sợ nghe chưa?”
Hựu Hựu nuốt nước bọt lắng nghe, đôi mắt lóe lên tia nhút nhát.
“Có tôi ở đây cậu còn sợ sao?”
Hai người kẻ trước kẻ sau ra đến cửa, Hựu Hựu quay lại như muốn quên đi ý định liền bị Triệu Đình Đình Đình lườm cho một cách đáng sợ.
Cậu ta mở ra cánh cửa, y như rằng bên ngoài xuất hiện hai tên cao to xuất hiện chặn lại.
“Thiếu gia, cậu đi đâu?”
“Tôi, tôi…” Cậu ta lắp bắp, theo phản xạ quay lại nhìn Triệu Đình Đình, cô vẫn im lặng không ra hiệu gì thêm.
“Tôi đi ra ngoài mua đồ chơi...cậu ấy sẽ đi theo tôi.” Hựu Hựu chỉ tay về phía Triệu Đình Đình.
“Thiếu gia, cậu cần mua gì chúng tôi sẽ mua cho, thiếu gia hãy quay vào trong.” Hai tên đó nhất quyết không cho hai người ra khỏi cửa, gương mặt xấu xa lại càng đáng sợ.
“Im ngay! Mấy người mau tránh ra bằng không tôi sẽ nói bố giết hai người!”
Sao..sao cơ? Tên ngốc này nói gì vậy, hóa ra cậu ta còn có cái gan dọa người di truyền từ Sở Minh Thành ư?
Hai tên đó nghe đến đây liền lưỡng lự, sau một hồi đứng chắn đường cuối cùng cũng tránh đường cho hai người họ đi ra.
Chiếc xe của Sở gia vừa lao đi cũng là lúc một trong hai tên đó nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại.
“Boss, thiếu gia vừa đi ra ngoài cùng một cậu thanh niên chạc tuổi, có điều nhìn người đó rất quen, mà rất lạ, giống như nữ giả nam vậy!”