SỚM ĐÃ CÓ BẢO BỐI

Chương 18: Thật sự là mối quan hệ đó?



Được Sở Minh Thành tắm cho từ đầu đến cuối, Triệu Đình Đình mặt tái nhợt đi, tuy vậy trong mắt vẫn lộ ra vài tia cảnh giác.

Nước trong bồn đều theo vòng xoáy nhỏ mà dần dần trôi qua lỗ thoát nước, Sở Minh Thành cũng đứng dậy, anh đưa tay với chiếc áo choàng tắm gần đó khoác vào người, thân thể khỏe mạnh dần dần cũng được bao bọc chỉ lộ lại khung xương quai xanh đọng nước hấp dẫn cùng đôi chân dài thẳng. Anh đi ra phía cửa được vài bước, đôi chân đột nhiên dừng lại, anh quay về phía sau với gương mặt mỹ hảo không góc chết nhưng lạnh lùng đến thấu tâm can.

“Không định ra ngoài?”

Triệu Đình Đình vẫn ngồi trong bồn tắm trắng sứ, mùi hương quyến rũ từ sữa tắm không làm cô trở nên thấy tốt hơn, cả người đều không có chút sức sống, đôi mắt đen sầm nhìn chăm chăm xuống đôi chân trắng ngần của mình, cả người cô vẫn nhỏ xuống vài giọt nước sớm đã lạnh tanh như tâm hồn cô bây giờ.

Hắn nghĩ rằng cô muốn ở đây? Ở lại chịu mối nhục này sao? Cơ thể cô đến giờ như rụng rời ra từng mảnh, một chút cử động cũng khó khăn, toàn thân ê buốt như ngàn mũi kim tiêm đâm phải. Cô vốn ước rằng đây chỉ là giấc mơ…

Thấy cô cố tình không lên tiếng đáp trả, cố ý bỏ ngoài tai lời nói của mình, Sở Minh Thành hơi nhíu mày đen giảo hoạt vốn có, đôi mắt nheo lại nhìn cô một lượt, nhìn thân thể mềm nhũn của cô khiến anh như hiểu ra vấn đề.

“Bám lấy.” Anh đi tới hạ thấp mình xuống, cả người tỏa ra hương thơm nam tính.

“Hựu Hựu...có thật là chồng trên danh nghĩa của tôi không?”

Âm thanh khàn khàn yếu ớt cất lên khiến cánh tay Sở Minh Thành cũng vì vậy mà khựng lại đông cứng. Lúc này rồi vẫn muốn biết đến mối quan hệ của tên ngốc đó ư?

“Đúng vậy.”

Chỉ khi nghe được tiếng trả lời không như ý muốn này Triệu Đình Đình khẽ run rẩy, đôi mắt hơi sưng ngước lên nhìn khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân tự xưng là bố chồng mình.

“Nói dối! Anh mới chỉ ba mươi hai tuổi, theo lý mà nói Hựu Hựu không thể đủ tuổi đăng ký kết hôn.” Cô cố bám víu lấy lý do cuối cùng cô đã băn khoăn, chuyện này nhất định là do Sở Minh Thành lừa gạt cô, bằng không có nghĩ như nào cô cũng không thể hiểu nổi tại sao đối với Sở Minh Thành cô là con dâu, nhưng hắn lại đem cô ra sỉ nhục ngày hôm nay. Chỉ vì cô đã trốn ra khỏi đây sao?

Không ngờ Sở Minh Thành không những không ngạc nhiên, hắn cong khóe miệng lên nụ cười lạnh ngắt. “Cô chưa từng gặp trường hợp nào sinh con lúc mười hai tuổi à?”

“Nói dối! Vậy mẹ của cậu ta đâu? Vợ của anh đâu? Anh không thấy những lời phản biện anh đưa ra đang tự vả vào mặt mình sao? Sở Minh Thành, nếu thật là Hựu Hựu hai mươi tuổi, cậu ta có mẹ, mẹ cậu ta là vợ anh thì tôi càng cảm thấy nhơ nhớp. Anh thật đáng khinh thường.” Vừa nghe đã thấy Sở Minh Thành không nói thật, dù hắn có coi cô là con ngốc thì cũng nên nhớ Triệu Đình Đình là sinh viên tốt nghiệp ngành văn, vừa là nhà văn vừa là nhà tư vấn tâm lý học. Với sự xảo trá của Sở Minh Thành có nói ra cả nước tin cô cũng không bao giờ tin.

Nghe đến vai trò của mẹ Hựu Hựu và vợ của mình Sở Minh Thành lập tức tối đen mặt, nhưng trong đầu anh bỗng hiện lên vài tia bào chữa. Rằng Triệu Đình Đình chỉ là một đứa nhóc không hơn không kém, trẻ con và ương bướng.

“Ngậm miệng và bám vào tôi.”

“Tôi không muốn chạm vào anh thêm lần nào nữa, thưa boss Sở, quá đủ rồi và giờ làm ơn để tôi yên.”

Triệu Đình Đình đứng bật dậy, sự quyết tâm của cô dường như đã lấp đầy đau nhức trên cơ thể, cô thà chịu đau một chút chứ không muốn nhìn thấy mặt Sở Minh Thành thêm một lần nào nữa.

Đi qua Sở Minh Thành, đôi mày thanh của cô nhíu lại, môi bị răng cắn sắp bật máu nhưng chưa được vài bước một lần nữa cô bị Sở Minh Thành níu lại bằng âm giọng đùa cợt.

“Ra ngoài với thân thể đó sẽ bị cảm lạnh.”

Hai má cô đỏ ửng, đầu tức giận như sắp bốc khói đến nơi, cô tự mình nhìn xuống thân thể không một mảnh vải che thân của mình sau đó liếc qua chiếc nơi gần nhất, xuất hiện trước mắt cô là chiếc áo sơ mi mềm mịn của Sở Minh Thành ban nãy mới cởi, vì cơ thể hắn to lớn lên nếu mặc thứ đó vào cô có thể được che lại toàn bộ đến bắp đùi.

Cô túm lấy chiếc áo với sự ngỡ ngàng của đôi mắt phía sau, mặc vào người rồi nhanh chóng đóng nút lại đi ra khỏi phòng

Sở Minh Thành nhìn Triệu Đình Đình đã đi, anh bình thản đưa tay lên vuốt vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra. Triệu Đình Đình nhìn ngang ngược như vậy cũng không ngờ chưa từng trải qua chuyện chăn gối, sau khi chinh phục được con cáo non này anh cảm thấy khá hài lòng.

Vừa đóng cánh cửa vào định quay về phòng, trước mắt cô đã là gương mặt lo lắng cùng thái độ rụt rè, Hựu Hựu nhìn cả người cô một hồi rồi cất tiếng. “Đình Đình có sao không? Có bị đau ở đâu không? Bố có làm gì Đình Đình không? Sao Đình Đình lại thay quần áo vậy?” Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra từ miệng Hựu Hựu.

Cô kinh ngạc đưa tay lên che ngực, chiếc áo hơi mỏng sợ rằng Hựu Hựu ngốc có thể nhìn xuyên thấu bên trong. Sao tên ngốc này luôn xuất hiện bất thình lình vậy chứ, khiến người khác sợ phát khiếp!

Triệu Đình Đình ho nhẹ một cái, cố nói giọng nhỏ nhất để phía sau cánh cửa cô đang dựa vào Sở Minh Thành không nghe thấy.

“Tôi không sao. Hựu Hựu, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu, cậu thật sự đã hai mươi tuổi sao?”

“Ừm…”

“Thật?”

Nhìn cái gật đầu chắc nịch của Hựu Hựu khiến cô bồn chồn không yên. Vậy thật sự...cô và Hựu Hựu đã kết hôn, và cậu ta thực sự hai mươi tuổi?

“Cậu thật sự...là con trai của Sở Minh Thành?” Triệu Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, tay đưa lên giữ chặt hai vai Hựu Hựu chờ đợi câu trả lời.

Tên ngốc này hơi nghiêng đầu như bất mãn, hai mắt nheo nheo lại nhưng giọng điệu thì vẫn trẻ con vốn có. “Hựu Hựu là con của bố mà. Đình Đình bị sưng mắt kìa, có sao không?” Nói rồi cậu ta nhìn chăm chăm vào đôi mắt lạnh như băng của cô một cái.

Sau khi xác nhận rõ ràng được mối quan hệ giữa hai người họ, Triệu Đình Đình như rơi từ trên trời rơi xuống, toàn thân bất động sau đó từ từ hạ cánh tay xuống không trung, cô lướt qua Hựu Hựu một chút rồi dừng lại, đôi môi xinh đẹp khẽ lên tiếng. “Hựu Hựu, đêm nay tôi sẽ ngủ phòng cậu.”