Đại sảnh cấp cứu của bệnh viện số 4 mới được xây dựng vài năm trở lại đây, không gian và thiết bị đều rất tốt, hai thầy trò Triệu Tế Thành ngoài có văn phòng riêng ra thì cũng có cả phòng khám cho bệnh nhân. Càng không cần nhắc đến phòng cấp cứu và EICU.
Gần đó cũng có bệnh viện số 3 và bệnh viện quân đội, cũng làm giảm bớt áp lực cho việc khám và điều trị mỗi ngày ở bệnh viện số 4, nhưng là bệnh viện trung tâm thành phố, mỗi ngày đến khám và cấp cứu ít thì cũng lên đến ngàn người. Mấy hôm trước phạm vi hoạt động của cô có hạn, không biết khi họ bận thì lại bận đến mức đó, hôm nay có được cơ hội và sự cho phép, cuối cùng có thể quan sát họ ở cự ly gần xem một ngày làm việc thế nào.
Mỗi ngày ngoài các bác sĩ của khoa cấp cứu ra, còn có các bác sĩ khoa Xương khớp, khoa Ngoại v.v… thay phiên trực cấp cứu, hỗ trợ công tác mọi lúc, trong phòng cấp cứu là các y tá và điều dưỡng hợp tác cùng nhân viên bên quầy hướng dẫn, các khoa hoạt động chính xác như một con robot lớn đã được cài đặt rõ ràng.
Người đi theo Triệu Tế Thành học các thao tác và kiến thức là Đoàn Thanh, cô không cần phải làm thế, nhưng là tình nguyện viên, bất cứ bác sĩ khoa cấp cứu nào muốn cô chạy lấy phiếu hoặc ở cạnh gia đình bệnh nhân đang hoảng loạn để làm chuyện gì đó, cô đều không từ chối.
Thế nên thực ra cũng không phải là luôn đi theo sau Triệu Tế Thành, làm Đoàn Thanh số 2.
Phòng cấp cứu mà cô tưởng tượng trước kia chính là vật lộn giữa sống và chết, máu me bê bết, tiếng la khóc gào thét hoặc tức giận điên cuồng, nhưng thực tế ngày đầu ở đây, cô nhận ra chỗ này cũng không phải là 24/24 luôn xảy ra những chuyện kịch tính, mỗi người đều vội vã, tiếng xe cấp cứu thông thường luôn đi kèm tiếng bước chân rầm rập, sau đó là tiếng bánh xe của giường lăn, đẩy thẳng vào phòng cấp cứu cũng có, hoặc đẩy đi đến phòng khám khác cũng không ít, những chấn thương và bệnh vặt thì nhiều hơn một chút, còn những chấn thương do tai nạn lớn thì cô chưa nhìn thấy ở khoảng cách gần, nên xem như chưa từng gặp bệnh nhân nào như vậy.
Nếu thế thì, ở lại đây trong 3 tháng cũng không có gì là đáng sợ cả!
Triệu Tế Thành khi đi kiểm tra khu phòng bệnh nội trú thì luôn có một đám bác sĩ, sinh viên thực tập vây quanh, Đoàn Thanh giống như một con cáo mượn oai hùm, lúc nào cũng tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, tay cầm nước sát trùng, sư phụ nói gì hoặc đưa tay ra định làm gì, cậu đều cúc cung tận tụy phục vụ, đưa bệnh án, bóp chai nước rửa tay, chỉ thiếu rửa tay hộ cho sư phụ bảo bối của cậu ta thôi.
Đoàn Thanh luôn rất kiêu hãnh vì Triệu Tế Thành nhận anh ta làm đồ đệ, các thực tập sinh cùng lứa được ở lại bệnh viện rất ít, chứ đừng nói là còn trở thành đồ đệ duy nhất của Triệu Tế Thành xưa nay luôn chê bai phiền phức mà chưa từng nhận ai làm đồ đệ. Anh ta nhìn thấy những bác sĩ thực tập đang cúi đầu viết ghi chép bệnh án và chẩn đoán mà nhớ lại bản thân năm nào, khó tránh khỏi cảm giác thành công của người đã từng trải. Còn đối với người ngoài như Nhan Cửu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh một vị hoàng đế mặt lạnh cùng một đám phi tần, chúng tinh phủng nguyệt, và nịnh thần khoác lác khoe mẽ nhất cạnh anh.
Kiểm tra xong khu phòng bệnh nội trú, anh phải đến phòng EICU xem tình hình bệnh nhân mà anh từng khám.
Những gì Nhan Cửu biết về EICU là cảm thấy nơi này chính là nơi may mắn nhất và cũng bất hạnh nhất.
Bất hạnh là, khi họ suýt bị thần chết dẫn đi, phải trải qua không biết bao nhiêu là đau khổ, chỉ có thể gặp người thân mỗi ngày nửa tiếng vào một giờ cố định, nhưng may mắn nhất là, tạm thời họ vẫn còn sống.
Cô rất muốn vào đó xem thử.
Nhưng chuyện này không dễ, chỉ có bác sĩ trực ban ở phòng bệnh nặng khoa cấp cứu đồng ý mới được.
Cô không muốn gây phiền toái cho Triệu Tế Thành, còn phải do anh đích thân đi hỏi xem cô có thể vào hay không, nên cô dứt khoái nhìn vào trong qua dải kính thủy tinh trên cánh cửa, người trong đó ai cũng đang ngủ, nằm trên giường, những con số trên máy theo dõi hiển thị chỉ số tượng trưng cho sự sống lúc này của họ, chỉ khi có màu đỏ lóe lên hoặc phát ra tiếng “tít tít tít”, thì bác sĩ trực ban của EICU mới lập tức tiến hành cấp cứu.
Chưa đến giờ thăm bệnh nên trong hay ngoài cửa đều không ồn ào, một mình Nhan Cửu nhìn Triệu Tế Thành đeo khẩu trang, mặc quần áo vô trùng cúi xuống trao đổi gì đó với một bệnh nhân đang đắp chăn kín mít, xem một lúc thì không hiểu gì nên định bỏ đi, bỗng cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nhìn theo, trông thấy một đứa bé rất đáng yêu.
Cái đầu nhỏ cạo sáng bóng, một đôi mắt to, tròng đen rất sáng, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh dương, đang giơ đôi chân nhỏ lên để điều dưỡng xoa bóp vận động nhẹ nhàng phòng chống thoái hóa chi.
Không khóc cũng không quấy, vẻ mặt ngây thơ trong sáng nhìn Nhan Cửu đứng ở cửa.
Cô bỗng thấy hứng thú, mặt áp sát lại gần cửa, nở một nụ cười vô cùng thân thiện với bạn nhỏ, rồi đưa tay vẫy vẫy.
Đứa bé cũng đáp lại bằng một nụ cười rất ngoan ngoãn, nụ cười đó cuốn hút cô điều dưỡng đang giúp xoa bóp, cô ta quay lại, cười nói:
“Nhìn thấy chị xinh đẹp kia à? Vui vẻ thế!”
Giọng nói đó không lớn nhưng trong phòng bệnh nặng vốn yên tĩnh vẫn khiến Triệu Tế Thành và bác sĩ trực ban chú ý.
“Cô gái đó là em gái của Nhan Lạc?”
Bác sĩ trực ban nhìn Nhan Cửu đang đứng ở cửa chọc cho đứa bé cười, cảm thấy vẻ mặt cô cũng rất thú vị thì cười hỏi.
Triệu Tế Thành vốn không định nhìn, cũng không trả lời ngay, viết tình hình bệnh mới nghe được vào sổ, lúc quay lại thì khó tránh khỏi bị cô thu hút.
Nhan Cửu đương nhiên không biết trông cô như thế nào, cô chăm chú làm những vẻ mặt kỳ quái, vì sau khi đứa bé ngây thơ như thiên thần kia cười với cô, nhân lúc cô điều dưỡng thay bình truyền dịch không chú ý đến, đã làm mặt hề với cô.
Vậy làm sao cô để cho một đứa bé chiếm thế thượng phong được?!
Dù sao bây giờ cũng không ai chú ý, đương nhiên, tuyệt! Đối! Không! Thể! Thua!
Cô điều dưỡng phát hiện hai người thi nhau làm mặt hề thì cũng cảm thấy thú vị, không nhịn được mà cười khẽ, thu hút những bệnh nhân chưa ngủ, có thể hoạt động phần đầu quay sang nhìn, nhất thời cũng phát ra những tiếng cười hi hi ha ha.
Cậu bé ma mãnh chú ý thấy đây không còn là cuộc chiến giữa hai người họ nữa, lập tức dừng lại, để lộ dáng vẻ ngoan hiền đáng yêu, còn Nhan Cửu vốn không chú ý sự thay đổi của khung cảnh xung quanh, còn tưởng mình thắng được đứa bé đó, đang dương dương đắc ý thì bỗng nhìn thấy Triệu Tế Thành không biết đã ra cửa từ lúc nào.
Dù sao thì tầm nhìn cũng có hạn mà…
Thế là trong khoảnh khắc cửa mở ra, Nhan Cửu vẫn cúi người, dừng ở tư thế nhe nanh giơ vuốt, hai tay đặt ở bên má, đang phối hợp làm động tác sư tử gầm, thì nhìn thấy đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của Triệu Tế Thành đang cúi đầu nhìn cô.
Không còn vẻ lạnh nhạt bình thản, anh chớp mắt thật nhanh, che giấu nụ cười vô thức lộ ra, đi lướt qua cô để ra ngoài.
“Xem như tôi chưa nhìn thấy gì”, cách bày tỏ thẳng thắn chính xác nhất.
Bấy lâu nay, khi không ai chú ý đến Nhan Cửu, chính cô cũng có thể tự chơi vui vẻ, nên cô mới viết ra được “Kẻ trầm lặng” hay tuyệt như vậy, nên đa phần mọi người lần đầu trông thấy cô đều sẽ không mấy tin rằng câu chuyện tuyệt vời và khó tin như vậy lại được cô gái bé nhỏ ngoan hiền, có vẻ nhút nhát này viết ra.
Gương mặt cô đỏ hồng, ngượng ngùng đi theo sau anh, trong lòng thầm đấm ngực than trời một lúc, bí mật nhỏ bị cùng một người hết lần này tới lần khác phát hiện, cô cảm thấy Triệu Tế Thành đúng là kính chiếu yêu của cô.
Đi nhanh theo anh, Triệu tế Thành cởi bỏ khẩu trang, anh chưa bao giờ đeo khẩu trang trên tai cả, mà tháo xuống, gấp lại, cất gọn, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, không chút sai sót.
“Đứa bé đó, đúng là đáng yêu quá nhỉ.”
“Ừ.”
Triệu Tế Thành không đi nhanh lắm, nhưng chân anh dài, Nhan Cửu phải bước nhanh gấp đôi mới kịp theo một bước của anh.
Giọng Triệu Tế Thành từ phía trên vẳng tới, Nhan Cửu tưởng câu chuyện đến đây là chấm dứt, nhưng vấn đề mà kết thúc như vậy thì hơi khô khan nên cô ngẫm nghĩ rồi nói:
“Cậu bé bị bệnh gì thế ạ?”
Triệu Tế Thành đang định trả lời, vừa rẽ đến cửa văn phòng thì bị một người đàn ông mặc đồ đen chặn đường.
“Anh là Triệu Tế Thành?!”
Mặt hung dữ, nếp nhăn trên trán đã chau lại với nhau, đeo sợi dây chuyền vàng, trên cánh tay xăm đầy những hình thanh long bạch hổ.
Không cần nói cũng biết, kiểu ăn mặc toàn thân như vậy đang kiêu căng gào thét:
“Xã hội đen.”
Nhan Cửu tưởng đây là người nhà bệnh nhân tới bệnh viện quậy phá, bước chân lập tức khựng lại, lúc này nhìn thấy một đám người đang vây quanh cửa phòng Triệu Tế Thành chờ anh, tất cả đều mặc đồ đen, trên cổ đeo dây chuyền vàng, đeo kính đen, trông rất hung hãn.
Những người khác còn chưa kịp nói gì thì Nhan Cửu không biết lấy đâu ra sức mạnh và can đảm, nhảy chồm tới túm lấy chỗ ngực áo Triệu Tế Thành, kéo theo anh định bỏ chạy, hét lên:
“Chạy mau a a a a a a!!!”
Ngờ đâu cái người cao một mét chín, trông cũng không nặng lắm như Triệu Tế Thành mà toàn thân như được đúc bằng thép, bị cô kéo mạnh như vậy mà lại…
Không hề nhúc nhích.
Thật sự là không hề động đậy chút nào.
Mà Nhan Cửu lại như cuộn tóc vướng vào cây trong lúc đi đường vậy, giống một chiếc boomerang với trung tâm là Triệu Tế Thành, cánh tay nhỏ của cô là bán kính, vẽ ra một phần tư vòng tròn.
……
“Khiêu vũ hả hai người này?!”
Người dẫn đầu đeo kính râm ban nãy đã cau mày lại, giọng điệu vẫn không mấy hòa nhã, giây sau đó bỗng dưng lao về phía Nhan Cửu!
Nhan Cửu “á” một tiếng nhắm mắt lại, đứng đờ ra đó vì quá sợ hãi, cô không hề biết thực ra người đó bị người ngồi xe lăn phía sau lưng đá vào đít một cái, tiếp đó hai giọng nói cùng lúc vang lên, một giọng như lửa:
“Bà mày chứ, nói chuyện lễ phép với ân nhân của ông đây chứ!”
Một giọng như nước:
“Cậu làm cô ấy sợ rồi đấy.”
Cánh tay bị ai đó giữ chặt lấy, nhưng không mạnh, ban nãy chỉ một tích tắc ngắn ngủi, cô không biết anh đã làm thế nào mà kéo cô đứng cách xa người đó ra, nhưng khi phản ứng được thì Triệu Tế Thành đã đứng chắn phía trước cô một cách ảo diệu.
Tiếp đó, giọng nói ban nãy còn lạnh như băng của anh thoáng chốc như tan chảy thành nước, giống như đối xử với các bệnh nhân vậy, quay lại giải thích với Nhan Cửu:
“Bệnh nhân trước đây của tôi.”
Như nhận ra ban nãy Nhan Cửu kéo áo anh là để làm gì, Triệu Tế Thành khựng lại, chỉ trong tích tắc đó, anh thêm một câu mà thực ra có cũng được, không cũng chẳng sao, mà trước kia anh sẽ tuyệt đối không nói:
“Không sao, đừng sợ.”
Nhan Cửu ngoan ngoãn đứng sau lưng Triệu Tế Thành, tiếng xe lăn và đám người dạt ra vẳng tới, giọng hung hăng quát nạt của ngườ kia đã nhỏ xuống, còn người ban nãy bị đá một cú quá mạnh đang vội vã xin lỗi rối rít, cô tò mò thò đầu ra từ sau lưng anh, vốn dĩ mong chờ sẽ thấy một “lão đại” đeo sợi dây chuyền vàng to hơn, vóc dáng mập mạp hơn, xăm những hình thù lớn hơn…
Ai ngờ lại là một chàng trai trông khá là thanh tú. Chân đặt trên xe lăn lắc qua lắc lại cười hi hi ha ha, vừa cười vừa nhổ cây tăm xỉa răng trong miệng ra, toét miệng khoe răng nói:
“Ái chà chà, Triệu ca ca, lâu quá không gặp, có nhớ em không! Em lại đến đây!”