Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 15: Để tiếp tục sống cho thật tốt



“Nếu như anh ở khoa cấp cứu không vui thì cứ nói với em, chỉ cần anh nói với em, em sẽ…”

“Haizzz, sư phụ! Máu bên kho đã chuyển tới rồi!”

Đoàn Thanh không hiểu từ lúc nào lại bất thần chen vào, chắn ngang giữa Tiển Diên và Triệu Tế Thành, chặn đứng đôi mắt đang rưng rưng lệ như chực trào ra của cô ta ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Triệu Tế Thành, lúc này đây, người có thể nhìn rõ diện mạo của ba người họ chỉ có một mình Nhan Cửu đang đứng bên quầy, vẻ mặt hưng phấn chờ xem kịch hay.

Trên mặt Tiển Diên thoáng một nét âm u, lại thêm chút vẻ không cam tâm, đúng lúc này có bệnh nhân của bác sĩ cấp cứu khác cần cô ta đến xem phim chụp, nên cô ta nhanh chóng mím môi, dáng vẻ tội nghiệp ban nãy trong tích tắc biến mất sạch sẽ, rời khỏi chỗ này.

“Máu đâu?”

Triệu Tế Thành thấy Đoàn Thanh như thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn quên mất chuyện mang máu tới, nên anh lên tiếng hỏi.

“Ồ ồ, vẫn đang làm ấm. Khoa Xương bên kia ban nãy cũng nói đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Triệu Tế Thành không chậm trễ nữa, đến cạnh bệnh nhân tiếp tục quan sát triệu chứng của anh ta, đảm bảo anh ta có thể chịu đựng đến lúc phẫu thuật.

Đoàn Thanh thấy Triệu Tế Thành rời đi thì mới thở ra một hơi dài, anh ta chú ý thấy Nhan Cửu đang nhìn mình không chớp mắt thì lặng lẽ nói:

“Sao nào, ban nãy tôi tự nhiên đó chứ.”

Không hiểu vì sao mà tận sâu thẳm anh ta đã không thích Tiển Diên vốn được rất nhiều đồng nghiệp “tôn” là tiểu nữ thần, trông ngoại hình thì rất đáng yêu, nhưng những chuyện cô ta làm thì khiến người ta không vui chút nào, sư phụ cho dù có gần nữ sắc thì cũng tuyệt đối không thể gần kiểu người như cô ta, nếu không anh ta sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!

Nhan Cửu không ngốc, cảnh tượng ban nãy đã khiến cô đoán ra đại khái sự việc, đặc biệt là câu cuối cùng của Tiển Diên, trong tích tắc khiến cô hiểu ra ý tứ của cô ta.

Thiện cảm dành cho cô ta cũng giảm sút trầm trọng!

“Tự nhiên lắm!”

Cô nở nụ cười, như có cùng suy nghĩ “bảo vệ Triệu Tế Thành” với Đoàn Thanh vậy, nụ cười như tri kỷ ấy khiến Đoàn Thanh ngây người, sau đó nói:

“Haizzz, nếu cô làm bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, thì vị trí đệ nhất mỹ nữ của bệnh viện số 4 này tuyệt đối không phải để cô ta ngồi rồi.”

Nhan Cửu không ngờ Đoàn Thanh xưa nay luôn lấy chuyện trêu chọc cô làm thú vui bỗng dưng lại khen cô như vậy, nên có chút ngại ngùng, cúi đầu cười e thẹn rồi xua xua tay, nói ngay:

“Còn lâu mới đến lượt tôi, anh quên rồi hả, trước mặt còn có sư phụ anh mà.”

Có lẽ do đột ngột bị gợi ý, cũng có thể vì sự chú ý của anh ban nãy đã bất giác chuyển sang bên này, nên ánh mắt Triệu Tế Thành đang chiếu vào cô lúc này đang cười rạng rỡ như nắng mai, không hiểu nói gì rất vui với Đoàn Thanh, trong gian phòng cấp cứu màu sắc đơn điệu này, trở nên cực kỳ nổi bật.

“Máu đâu.”

Đoàn Thanh nghe giọng sư phụ cất lên thì giật mình, đang định trả lời là hâm nóng thì lại cảm thấy câu này hình như mấy phút trước vừa xảy ra y hệt, nhưng sư phụ không thể nào phạm lỗi, chắc do anh ta nhớ nhầm thôi.

Nghĩ lại thì lúc này đúng không phải là lúc nói chuyện, người bên khoa Xương khớp chuẩn bị xong, sắp chuyển bệnh nhân sang phòng phẫu thuật rồi, nghĩ đến quy mô ca mổ này, một vị chủ nhiệm khoa Xương khớp, ba vị bác sĩ chủ trị, hai vị nghiên cứu sinh, lại thêm sư phụ anh ta cũng xin vào trợ giúp, cùng cố gắng chiến đấu với ca mổ có phần thắng chưa đến 5% này.

Chắc chắn là một đêm dài đằng đẵng.

*

Sau khi phẫu thuật bắt đầu, Nhan Cửu và gia đình họ cùng chờ bên ngoài.

Một người lúc đầu còn gào khóc ầm ĩ đã biến thành một nhóm người sắc mặt nghiêm túc nặng nề, cô ngồi không gần họ nhưng đủ để nghe rõ họ đang bàn bạc những gì.

“Ông nói xem, ca mổ thế này thì phải tốn bao tiền?”

“Ai chà, tốn rất là nhiều tiền đấy. Chị nói xem ông cậu này, đã bảo với ông ấy bao nhiêu lần rồi, ban đêm đi dạo ở ngoài phải tránh những chỗ đông xe ra, mà ông ấy không nghe đâu! Lần này hay rồi, hu hu hu…” Người ăn mặc quê mùa nói rồi thấy bi thương, không nhịn nổi nên òa khóc trước cửa phòng mổ.

Tiếng khóc đó như quả bom ném xuống nước, khiến những cảm xúc bình ổn trước đó lại khơi dậy.

“Nói chứ, chỉ là muốn nhặt chai lọ để đem đi bán thôi mà, haizzz, cứ đòi đi học gì đó, nếu mày mà sớm đi làm thì có thể khiến bố mày yên lòng, cũng không tới nỗi như hôm nay.”

“Đừng có nói thằng con nữa, bố nó bây giờ mổ xong cũng không giữ được chân, không phải đã nghe bác sĩ nói rồi đó sao.”

Ánh mắt Nhan Cửu rơi xuống trung tâm của câu chuyện - người con trai của bệnh nhân đang ngồi trên chiếc ghế kia, đang bị họ hàng vây quanh, những người khác em một câu anh một câu nhắm vào cậu ta.

Không nhìn rõ mặt, đã vùi vào lòng bàn tay, quyết định ban nãy đúng là khó.

Góc giữa hai cây kim trên tường không ngừng thay đổi, phẫu thuật bắt đầu từ hai giờ chiều, bây giờ đã là đêm khuya rồi.

Trước cửa phòng phẫu thuật đã bớt người ngồi chờ, Nhan Cửu gật gù ngủ, cô không về nhà, giống như trong lòng có một tiếng nói đang bảo cô không được đi vậy, đôi mắt thanh niên kia đã đỏ hoe, ngồi trên ghế vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không nhúc nhích.

Nhan Cửu khẽ thở dài, đứng lên đến máy bán nước tự động, định mua ly café để tỉnh táo chờ ca mổ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến thiếu niên mười tám tuổi kia.

Lát sau, một hương thơm trà sữa bay vào mũi chàng trai kia, ở cái nơi ngay cả không khí hít thở mát lạnh sạch sẽ, khiến trái tim cũng được rũ bỏ bụi bặm.

Cậu ta ngước lên, nhìn Nhan Cửu đang đứng cười thân thiện, đưa trà sữa cho mình, hơi ngây người ra. Nhan Cửu thấy cậu ta không nhận thì nói thêm một câu:

“Ca mổ có thể sẽ đến sáng ngày hôm sau, hay là cậu… đi nghỉ ngơi trước đi?”

Thiện ý của người lạ nếu xảy ra ở bên ngoài thì có lẽ còn phải quan sát dò xét, nhưng vì lúc này, trước chuyện sinh tử, cho dù là thiện ý một chút đi chăng nữa, thì cũng trở nên quý giá vô cùng.

Cậu ta nhận lấy trà sữa, nhướn khóe môi cười với Nhan Cửu, cuối cùng để lộ nụ cười đầu tiên tối nay cô được thấy, vội vàng nhích sang bên nhường một chỗ để cô ngồi, cô cũng không từ chối, ngồi xuống cạnh cậu ta.

“Cảm ơn.”

Nhan Cửu lắc đầu ra hiệu đừng khách sáo, tối nay là ca mổ mà họ hiếm khi gặp được, càng là tư liệu mà một biên kịch như Nhan Cửu đang cần gấp, cô muốn ở lại, dù sao đêm dài đằng đẵng, một mình cô ngồi cũng buồn.

Cậu thanh niên thì không có nhu cầu trò chuyện, từ hôm nay khi đang ở trường biết tin này cho đến bây giờ, Nhan Cửu là người nằm trong số ít mà cậu ta có thể nói chuyện, ngoài bác sĩ ra.

Thế là, nói chuyện một lúc sau, cậu ta được lời như cởi tấc lòng vì quá cần người để tâm sự, giãi bày suy nghĩ thật sự trong lòng.

“Vậy nên chị nói xem… mọi chuyện có phải do em không…”

Mắt cậu ta lại đỏ hoe, sau lời giới thiệu đứt quãng, không được logic tỉnh táo cho lắm, dường như cậu ta không chịu đựng nổi nữa, tay bóp chặt ly trà sữa đã uống hết, làm gương mặt quảng cáo trên đó biến thành méo mó, biến dạng.

Nhan Cửu không biết phải nói thế nào, vì cô chưa từng trải qua cuộc sống mà một người muốn học đại học lại cần cả nhà dốc sức lo liệu, cô chưa từng đối mặt với vấn đề khó là nếu đi học thì sẽ không ai lo việc trong nhà, cô không giống thanh niên này, vì tiết kiệm mà gặm bánh bao trên trường cho qua bữa, cô cũng không thể tưởng tượng được một người cha nghèo khó để hoàn thành mơ ước của đứa con, muốn cho nó một cơ hội đổi đời, ngay cả nhìn thấy một cái chai rỗng ven đường cũng phải nhặt lên là hoàn cảnh đến mức nào.

Cậu thanh niên ăn mặc không thời thượng như đám trẻ bây giờ, trên áo pull màu xanh thẫm đã bạc màu vì giặt quá nhiều.

Ống quần của cậu cũng dính bùn bẩn, thành phố B vừa đổ một trận mưa to.

“Ừm… không phải lỗi của cậu đâu.”

Nhan Cửu đưa tay xoa vai cậu ta, giọng cực kỳ dịu dàng, cô ngẩng lên, nhìn hoa văn trên trần nhà, nhớ lại một đêm không trăng không sao, chậm rãi lên tiếng:

“Có lẽ bây giờ em nghe như vậy sẽ cảm thấy rất sáo rỗng, nhưng chị thật lòng muốn nói với em rằng, trên thế giới này… rất nhiều việc mà chúng ta không thể nào kiểm soát được. Em hối hận vì mình đi học đã khiến gia đình khốn khó hơn, nhưng chị tin rằng bố em khi biết trong nhà có một người lên được đại học nhất định sẽ rất tự hào. Chúng ta không biết được khi nào tai họa sẽ ập tới, cũng không rõ nó sẽ đến dưới hình thức nào, nếu cứ không ngừng suy đoán, không ngừng tưởng tượng, không ngừng nhớ lại trong đầu, nghĩ đến vô số ‘nếu như’ liệu có dẫn đến kết quả này hay không, chi bằng tự nhủ bản thân rằng, bắt đầu từ bây giờ…” Nhan Cửu ngừng lại, ánh sáng trong mắt rất dịu dàng, nụ cười ôn hòa nhưng rất kiên định:

“Cố gắng để sống, cố gắng để yêu.”

Có thể là vì cuối cùng đã bày tỏ được tâm trạng, cũng có thể vì bài “diễn văn” mà Nhan Cửu dịu dàng diễn đạt có một vài câu trúng cảm xúc của mình, nên cậu thanh niên dần dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này, đã gần mười tiếng trôi qua kể từ khi ca mổ bắt đầu.

Sắc đêm càng đậm.

*

Đoàn Thanh trực xong ca đêm, biết Nhan Cửu vẫn đang chờ trước phòng mổ nên tới đó xem cô thế nào. Lúc đến thì đầu Nhan Cửu đang dựa vào tường, trên người đắp tấm thảm mỏng mà người nhà cậu thanh niên mang đến, đang nhắm mắt ngủ.

Anh ta định gọi cô dậy, bảo cô rằng ca mổ này chắc chắn sẽ kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, ngồi ở đây chờ đợi thì chi bằng đến phòng nghỉ của họ ngủ một lúc.

Nói ra thì anh ta cũng khâm phục cô gái chắc là từ nhỏ đến lớn đã lớn lên trong hoàn cảnh khá giả, nhóm Triệu Tế Thành vào trong bao lâu thì cô ngồi ngoài cửa chờ bấy lâu, chỉ sợ mình bỏ lỡ chút tin tức gì ở cả bên trong lẫn bên ngoài phòng mổ.

Anh ta từng tìm kiếm tên của Nhan Cửu, cũng từng xem qua “Kẻ trầm mặc” nổi tiếng lẫy lừng, cô gái này mới ra nghề đã thành công, anh ta cảm thấy cô không hoàn toàn cậy vào người khác chống lưng cho mình.

Nhưng điều anh ta không chú ý đến là hàng lông mày của Nhan Cửu lúc này đang cau lại, vẻ mặt cô trở nên vô cùng đau khổ, như có thứ gì đó khuấy đảo khiến cô đau đớn, trong tim như bị dao cứa từng nhát một để lộ vết sẹo bên trong, tái sinh những chuyện đúng và sai trong ký ức của cô.

Trong ký ức của cô, đó là lần đầu và cũng là lần duy nhất mà Nhan Lạc nổi giận với cô.

Sự chia ly của Nhan gia, ký ức mơ hồ của cô về bố mẹ, cũng không bằng đêm đó, Nhan Lạc gào khóc đau đớn, ngã vào vòng tay của Tô Gia Hành, ánh mắt chị nhìn cô có một vẻ phẫn nộ, tuyệt vọng và suy sụp khó tả bằng lời.

Tô Gia Hành ôm chị cô trong tay, như xoa lưng một con vật nhỏ đang bị thương, từng chút một, cực kỳ dịu dàng, cằm anh khẽ gác lên tóc chị cô, khẽ nói:

“Được rồi được rồi, em biết mà, chú và dì ra ngoài đón em gái về nhà như bình thường, không ai ngờ sẽ xảy ra tai nạn đó, nên không trách em ấy được, không được trách em ấy, đúng không?”

Nhan Cửu co rúm người sau cửa, không dám bước ra ngoài bước nào, và cũng không có sức để đối mặt, lưng cô dựa vào cửa phòng Nhan Lạc, cơ thể bé nhỏ trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, như một con diều đơn độc bị gió mạnh quăng quật xuống đất, cô ôm lấy đầu gối, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Gia Hành và Nhan Lạc ở bên kia, trong đầu trống rỗng.

Cô không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không biết phải làm sao để khóc như Nhan Lạc, cô cảm thấy chỗ nào cũng đau, lục phủ ngũ tạng như bị dung nham nhấn chìm, vặn xoắn vào nhau, nóng hực, vật vã.

Bên ngoài căn nhà có người, trong căn nhà có người, Nhan Lạc cũng có người ở cạnh.

Chỉ có cô, bên cạnh không có ai cả.

Ký ức này dường như không được lặp lại lần nào, rất nhiều chi tiết cô đã không còn nhớ rõ nữa. Có thể do đại não của cô bảo vệ mình rất tốt, trong bao năm tiếp theo cũng rất ít người nhắc lại chuyện xưa đó.

Cô từng nghi ngờ vô số lần rằng liệu có phải do năm đó cô đã ra khỏi trường chậm vài phút, nên mới dẫn đến một loạt những sai lầm sau đó hay không, nhưng kết quả đã định sẵn, nghĩ đến những thứ vụn vặt hư vô đó ngoài việc tăng thêm cảm giác tội lỗi trong cô ra, thì chẳng còn ý nghĩa nào khác.

Nên cô đã hiểu rõ rồi.

Không phải vì quên lãng chuyện năm nào, quên hết những người thân cô từng mong nhớ ngày đêm, sống một cuộc đời vui vẻ nhẹ nhõm, mà là để…

Để khiến bản thân có thể tiếp tục sống tốt.

Dù sao thì, trên đời này có lẽ chẳng có gì quan trọng hơn điều đó.