Sơn Hà Nhất Thủ Ca

Chương 2: Ai thấu lòng người thâm sâu?



Dãy núi Vu Sơn phía tây nam nước Triệu được thiên nhiên ban tặng cho vẻ đẹp hùng vĩ, núi liền núi, mây liền mây, trùng trùng điệp điệp. Trong ánh bình minh, các đỉnh núi lẫn khuất dưới tầng sương mỏng hòa hợp với mây bụi trời cao. Xa xa, toàn bộ mạch núi chìm trong sương trắng dày đặc, khác nào cảnh tiên lạc chốn trần gian.

Hoành tráng, đẹp đẽ, không ồn ào như nhân gian bên ngoài, nhưng cũng chất chứa bao nguy hiểm rình rập. Thế núi hiểm trở, âm u, cây cao rừng rậm, mịt mù chướng khí, sâu độc, rắn rết nhiều vô kể... không người nào tình nguyện đến sinh sống ở vùng rừng núi hoang vu hẻo lánh này.

Ấy thế mà, từ rất lâu, đây lại là nơi lưu trú của tộc người Xá.

Nhấp nhô trên khu đất cao rộng bên sườn núi, những nếp nhà đơn sơ ẩn trong khói sương, tồn tại hàng nghìn năm, yên bình và thơ mộng.

Nơi lưng chừng núi, chiếc cầu treo chênh vênh bắc ngang qua thác nước, phía bên kia là hẻm núi nhỏ, trèo qua một hang động bé xíu sẽ có con đường mòn quanh co dẫn đến thung lũng bạt ngàn trúc phủ.

Vươn mình qua lớp khói sương lãng đãng, trúc mọc thẳng tắp, trúc leo khắp đồi, trúc xanh mượt mà, trúc nghiêng vờn gió, trúc xào xạc đung đưa, trúc dịu dàng trong cái nền Vu Sơn tĩnh mịch.

Một ngôi nhà gỗ mộc mạc lẻ loi treo đầy những chiếc chuông gió phát ra thanh âm tinh tang, nổi bật giữa rừng trúc xanh biêng biếc như quy tụ tất cả tinh hoa của vạn vật xung quanh.

Cách đó không xa, cỏ thơm mơn mởn, hoa dại mênh mông, thấp thoáng một chú ngựa trắng ung dung gặm cỏ bên con suối róc rách chảy.

Tia nắng như lụa xuyên qua tán cây thưa, nhẹ nhàng rơi trên dòng suối lánh lấp.

Một buổi sáng bình yên và ấm áp!

Vào lúc được cứu về từ bãi chiến trường, người kia hôn mê suốt, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh.

Có vẻ vết thương giày vò đau nhức, người kia vừa tỉnh đã chau mày nhăn nhó.

Thập Nhất đặt chén thuốc đen như mực lên bàn, đưa tay sờ trán người kia. Đã hết sốt.

_ Ngươi bị thương khá nặng, tay phải gãy, ta đã nẹp lại rồi. Thời gian tới, ngươi chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ không chết được.

Với khuôn mặt sưng phù bầm tím, hai mắt sưng to, người kia cố gắng gượng ngồi dậy, quan sát Thập Nhất và hoàn cảnh xung quanh.

Một thiếu niên vóc người nhỏ nhắn với nửa gương mặt dị dạng.

Một gian phòng bằng gỗ được bày trí đơn giản, thoáng đãng, sáng sủa.

_ Được rồi! Có lời cứ nói. Đừng nhìn nữa.

Thập Nhất kéo cái ghế trúc bên cạnh ra ngồi xuống, hai chân vắt chéo vào nhau.

Người kia cúi đầu nhìn cánh tay phải được băng bó của mình cùng quần áo màu đen sạch sẽ trên người, chậm rãi thốt ra từng chữ đầy khó nhọc.

_ Huynh... cứu ta?

Mê man nhiều ngày mới tỉnh, giọng người kia khản đặc.

_ Do chính bản thân ngươi cứu ngươi. Ta chỉ tiện tay.

Thập Nhất đáp bâng quơ, thầm nghĩ đây chính là sự thật. Chưa từng thấy ai có nghị lực như người kia, cả người đầy vết thương, bị vùi trong đống thi thể suốt bấy nhiêu ngày mà vẫn giữ được chút hơi tàn để sống sót. Thật phi thường!

Người kia khẽ khép mắt, tay trái bấu chặt tấm chăn, thân mình run nhẹ.

Cảm nhận được nỗi bi thương, tuyệt vọng cùng cực đang bao vây lấy người kia. Thập Nhất nói:

_ Nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.

_ Ta không... còn... nơi... để đi.

Giọng người kia rất nhỏ như đang tự nói với bản thân hắn.

Thập Nhất nghe vậy, bèn hỏi:

_ Người thân của ngươi ở đâu?

Mắt người kia đỏ lên.

_ Đã... không còn.

Thập Nhất thoáng sững sờ, bèn im bặt.

Lúc hôn mê, y lâu lâu lại nghe người kia nói mớ đứt quãng gọi vài cái tên. Ắc hẳn là người thân của hắn.

Chiến tranh! Đây chính là kết quả của chiến tranh.

Lười chứng kiến bộ dạng đau buồn của người kia, Thập Nhất nói:

_ Con người vốn dĩ chỉ được sống một lần trên đời. Ngươi đã không chết được thì hãy cố gắng sống thật tốt. Sống thay cả phần của những người thân của ngươi.

Dứt lời, Thập Nhất đứng dậy ra khỏi phòng, đến cửa mới nhớ ra, y để lại một câu rồi đi.

_ Nhớ uống thuốc.

Người kia ngẩng đầu nhìn theo Thập Nhất, hắn chợt phát hiện thiếu niên tuy xấu xí, trên mình mặc trang phục bằng vải đen thô kệch nhưng mang phong thái trang trọng khác vời.

Ngoài rừng trúc vang lên tiếng bước chân vội vã, chốc lát sau, thân ảnh một hài tử xuất hiện.

Bé gái tầm tám tuổi, mặt mũi đỏ bừng, hồng hộc chạy tới, hơi thở gấp gáp, nói:

_ Thập Nhất ca ca, tộc trưởng có việc tìm ca ca.

Thập Nhất khom người nhìn bé gái, nâng tay áo lau nhẹ mồ hôi trên trán nó.

_ Có việc gì gấp à?

_ Muội... muội... không biết.

Thấy bé gái do dự, giọng ấp a ấp úng, biết ngay có điều khó nói, Thập Nhất trầm tư.

Bình thường, tộc trưởng hiếm khi tìm y. Vội vàng như vậy, là có chuyện quan trọng gì?

Lúc nhỏ, Thập Nhất sống lang thang phiêu bạt cùng sư phụ. Mười năm trước, sư phụ đưa Thập Nhất đến Vu Sơn giao phó cho tộc trưởng Xá tộc, rồi đi mất, cách vài năm ghé thăm một lần, ở mấy ngày lại đi. Thập Nhất từng hỏi sư phụ đi đâu, người chẳng nói.

Như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi!

Chưa từng thấy sư phụ nào vô trách nhiệm như người!

Cũng từ đó, Vu Sơn trở thành ngôi nhà thứ hai của Thập Nhất. Dù có đi bất cứ nơi đâu cũng sẽ quay về đây để xem sư phụ có trở về hay không.

...

Uốn quanh dòng suối êm đềm, những ngôi nhà sàn cổ kính đắm mình dưới ánh nắng hiếm hoi len qua lớp sương mù nơi sơn cước.

Tiếc thay!

Khung cảnh này chẳng yên ả, thanh bình như vẻ ngoài của nó.

Trong một gian nhà sàn...

Tay xoay xoay chén trà, mặt không chút biểu cảm nhìn lá trà trôi bồng bềnh trong chén, chậm rãi đưa lên môi, Thập Nhất khép hờ đôi mắt thưởng thức bầu không khí căng thẳng trước mắt.

_ Tộc trưởng, chắc người cũng biết không có loại độc nào có thể hại được con.

Đối diện, tộc trưởng biến sắc mặt, ngồi cùng bên cạnh, chén trà trên tay Cao Chính hơi run, sánh cả nước ra ngoài.

Nhếch mép cười khẩy, ngửa cổ một hơi uống cạn.

Trà ngon! Sắc trà xanh biếc, mùi vị thơm dịu thanh mát.

Nhàn nhạt chăm chú nhìn gương mặt già nua của tộc trưởng.

Chẳng muốn vòng vo phỏng đoán, khó nhọc hít sâu một hơi, Thập Nhất vào thẳng vấn đề.

_ Tộc trưởng mời con đến vì chuyện quan trọng gì?

Tộc trưởng nhìn Thập Nhất, trong mắt lóe lên vẻ áy náy, tựa hồ có chuyện xấu hổ trong lòng nên giọng thấp trầm lung túng.

_ Thát tử đã bắt giữ Cao Hòa và bao vây chân núi. Bọn chúng muốn... thánh vật của tộc Xá.

Nghe được câu trả lời, Thập Nhất buông một chữ hững hờ:

_ Ờ.

Cao Hòa là con trai Cao Chính, nhiều năm trước, hắn xuống núi đến Vân Chiếu Quốc làm quốc sư, chuyện này Thập Nhất biết.

Vân Chiếu diệt vong, Cao Hòa bị Bắc Địch bắt cũng là chuyện bình thường.

Khoan đã.

Cẩn thận ngẫm lại lời tộc trưởng, Thập Nhất thoáng giật mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm tộc trưởng.

_ Người muốn đem Tát Nhã của con dâng cho Thát tử?

Ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, hành vi trốn tránh của tộc trưởng đã chứng thực điều Thập Nhất nghĩ.

Cao Chính lớn tiếng cãi:

_ Cái gì của ngươi. Rõ ràng Tát Nhã là thánh vật của tộc ta.

_ Tát Nhã đã nhận con làm chủ thì là của con.

Thập Nhất đúng lý lẽ nói.

Lần này, tộc trưởng không chút ái ngại, nhìn thẳng vào ánh mắt Thập Nhất, kiên định nói:

_ Thập Nhất! Dù Tát Nhã có nhận con làm chủ thì vẫn là thánh vật của tộc Xá. Cao Hòa vốn là người được chọn thừa kế chức vị tộc trưởng trong tương lai. Vì Cao Hòa, vì tộc Xá, con hãy trả Tát Nhã cho ta.

Lông mi khẽ run, Thập Nhất nhìn người đàn ông trung niên, nói:

_ Chính thúc! Không còn cách nào khác hay sao? Chúng ta cử người đi giải thoát cho Cao Hòa được không? Hoặc là hạ độc quân Thát tử?

Cao Chính căng thẳng, quát lớn:

_ Không được. Thát tử có đại phù thủy Kha Ni Sử rất lợi hại, lỡ có điều gì sơ xuất, bọn chúng sẽ giết chết A Hòa.

Tộc trưởng khẽ than thở:

_ Thập Nhất! Ta xin con hãy vì đại nghĩa, cứu Cao Hòa.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của hai người đàn ông, trong lòng Thập Nhất âm thầm buồn cười.

Xin sao?!

Muốn lấy mạng y là xin y sao?

Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Thập Nhất chậm rãi lan ra. Sống chết của Cao Hòa liên quan gì y? Hắn rơi vào tay Bắc Địch, đâu phải lỗi của y, tại sao bắt y lấy Tát Nhã cứu?

Nhìn Thập Nhất chẳng nói lời nào, tộc trưởng và Cao Chính không hẹn cùng nảy sinh cảm giác lạnh run khắp người.

Đôi khi, sự yên lặng lại là đáng sợ nhất!

Yên lặng khá lâu, âm thầm tính toán, sau khi thông suốt, Thập Nhất bình tĩnh, nói:

_ Tộc trưởng, con muốn về suy nghĩ một đêm. Ngày mai, con sẽ trả lời người.

_ Không được.

Cao Chính gấp gáp phản đối.

_ Cao Chính! Im đi.

Tộc trưởng lên tiếng ngăn cản Cao Chính rồi thập phần khó xử, nói với Thập Nhất:

_ Được rồi. Con hãy về suy nghĩ. Sáng mai, đem Tát Nhã đưa cho ta.

Nực cười!

Tộc trưởng đã tự đưa ra quyết định luôn rồi.

Thần sắc Thập Nhất dần tối sầm.

Cảm nhận xưa nay, tộc trưởng là người ôn hòa, thân thiện, luôn ân cần, chu đáo với tất cả mọi người, y kính trọng lão như một trưởng bối.

Không ngờ, lão lại là một kẻ ích kỷ.

Bên ngoài, cảnh sắc trước sân nhà tộc trưởng... những cặp mắt thăm dò đầy cảnh giác của dân làng đầu tập trung trên người Thập Nhất.

Thoạt đầu hơi ngạc nhiên, kế đó thì hiểu ra, nguyên lai y đã đang đối đầu với tất cả dân làng.

Hoàng hôn dần buông, rừng cây vương vấn nắng ngả bóng, thu cuối ngày sầu chiều xuống, lá khô rơi buồn, dòng nước rẻ luồn khe đá.

Quãng đường về nhà đối với Lăng Phi không xa lạ gì. Hai bên núi đá cao ngút ngàn được bao phủ bởi cây cối um tùm. Đường đi dốc nghiêng, ngoằn ngoèo vắt qua sườn núi, càng đi đường càng vắng vẻ, gập ghềnh.

Mỗi ngày vào lúc chiều tà, bìa rừng vẫn gầm lên những tiếng oai vệ của thú dữ làm rung chuyển núi đồi. Nay, sao im ắng lạ thường!

Thật thê lương!

Chậm rãi lấy ra một con trùng nhỏ béo múp trong cổ áo. Vừa rồi khi Cao Chính cười cười vỗ vai y chào hỏi ở cửa, Thập Nhất đã cảm giác có âm mưu.

Con trùng nhỏ toàn thân trắng toát với đôi mắt đen, ngọ ngoẹo giữa hai ngón tay, trông thật ghê tởm.

_ Đêm nay, mày sẽ gặm cắn tim tao, khiến tao chết trong đau đớn thống khổ, đúng không?

Hạ bản mệnh cổ với y, rõ ràng Cao Chính muốn mạng của y.

Thập Nhất chán ghét ném con trùng xuống đất, dùng mũi hài đè nghiến, dịch nhầy màu trắng trào ra dính đầy đất.

Cổ là một loại sinh vật hoặc côn trùng thường mang trên mình độc dược cực mạnh do con người nuôi dưỡng mà thành. Từ khi sinh ra, người dân tộc Xá đã biết sử dụng cổ độc như một loại vũ khí phòng thân. Cổ có thể dùng để sai khiến, chữa trị bệnh tật, hạ độc, thậm chí hại chết người khác một cách thần không hay quỷ không biết.

Thập Nhất từng cho rằng mười năm là quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, nó vừa đủ để bồi dưỡng một thứ được gọi là tình cảm giữa con người với con người.

Sai lầm!

Tâm tư dần ảm đạm.

Y không phải là người Xá!

Tiết trời se se lạnh, tiếng nước chảy ào ạt, tiếng gió rít rào vọng vào vách núi thẳng đứng nghe như tiếng gọi từ nghìn xưa vọng lại qua làn sương mờ.

Nhắm mắt cảm nhận cơn gió lạnh lướt nhẹ qua mặt, trong lòng không khỏi mất mát. Với họ, y mãi mãi là người ngoại tộc.

Vừa hạ cổ, vừa hạ độc trong trà.

Thập Nhất làm sao có thể dễ dàng để người ta tính kế y?

Tâm trạng xuống cấp tột độ trực tiếp ảnh hưởng xấu đến tính tình. Thập Nhất đùng đùng nện bước, đá cửa vào nhà, nhanh lẹ thu dọn hành lý.

Vực người kia đang mơ màng dậy.

Thập Nhất nói:

_ Nếu không muốn chết lần thứ hai thì đi mau.

Chẳng thèm để ý vết thương của người kia, Thập Nhất thô bạo đẩy hắn ngồi lên lưng Quán Quán, đem hành lý cột chặt vào yên ngựa.

Quán Quán là chú ngựa có thiên tính, nhận ra bất thường từ hành động đột ngột của Thập Nhất, thấy y chậm chạp chưa chịu lên yên, nó bất mãn thở phì phì thúc giục.

Biết Quán Quán lo lắng cho mình, Thập Nhất dang tay ôm cổ Quán Quán, dụi đầu vào lớp lông trắng mịn, dụ dỗ:

_ Ngoan! Mày đi trước. Xong việc, tao sẽ đuổi theo mày.

Người kia sửng sốt hỏi.

_ Chuyện gì đã xảy ra? Huynh không đi cùng sao?

Với nét mặt lạnh lùng, Thập Nhất thản nhiên nói:

_ Ta còn có việc. Phiền huynh chăm sóc Quán Quán dùm ta.

_ Huynh...

Người kia còn lời muốn nói nhưng Thập Nhất đã trực tiếp đánh vào mông ngựa, khiến Quán Quán lồng lên, tung vó phóng đi, rất nhanh một người một ngựa đã mất hút giữa rừng trúc.

Những cơn gió mát thổi qua khiến cành trúc đong đưa rào rào như sóng vỗ, miên man bất định.

Tà áo phất phới xao động trong gió bay bay, vài sợi tóc lượn lờ vấn vít theo chiều gió, Thập Nhất u buồn đứng lặng trước sân trân trối nhìn ngôi nhà, nỗi niềm không nói thành lời.