Sơn Nam Hải Bắc

Chương 3



Từ trung tâm sức khỏe cộng đồng đi ra rẽ phải, xuôi thẳng theo đường nhựa khoảng chừng một km, qua khúc cua thứ hai là bến xe thôn Nhã Lý.

Nghiêm chỉnh mà nói, không thể xem đây là bến xe, vì ngay cả một trạm dừng đàng hoàng cũng không có, chỉ có thể thông qua bia đá làm mốc bên đường khắc ba chữ "thôn Nhã Lý" để xác định đã đến điểm dừng hay chưa.

Tất cả các loại xe, từ xe buýt, xe ba gác, đến xe đò đều phải qua "bến" này để trả hoặc đón khách.

Vì lớp quan hệ đó mà xung quanh mọc lên rất nhiều quán ăn vặt, nhà nghỉ, thậm chí có cả một cửa hiệu sửa chữa ô tô nữa.

Giữa các hàng quán là một con đường đất nhỏ, quanh co uốn khúc kéo dài về phía đông, con đường này là điểm cuối cùng kết nối chút náo nhiệt của thị trấn.

Một chiếc xe máy di chuyển trong màn mưa dày đặc, lúc đến trạm dừng, xe giảm tốc độ rẽ vào khúc cua, chạy nhanh về phía hiệu sửa xe đối diện bãi đỗ.

Hiệu sửa xe nằm ven đường là một ngôi nhà lợp tôn mạ màu, tường trắng, mái xanh, mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, rộng khoảng năm sáu chục mét vuông, cửa cuốn kéo xuống nửa chừng, trên cửa dính đầy vết dầu máy.

Tiết Sơn dừng xe trước cửa, khom người bước vào trong, nước mưa trên áo theo bước chân anh, chảy thành vệt sau lưng.

Trong cửa hàng bày la liệt đồ nghề sửa chữa, ngay sát cửa dựng một chiếc xe ba bánh cũ đã tróc hết sơn.

Tiết Sơn cởi áo mưa, vắt tùy tiện lên chiếc xe ba bánh, nhìn lướt xung quanh không thấy ai, anh liền tiến về phía căn phòng nhỏ ở trong góc.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ kê đủ một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn học sinh.

Chiếc đèn trên bàn vẫn bật, tỏa ánh sáng vàng ấm áp nhu hòa, giống như đôi tay dịu dàng, ôm lấy bé gái đang gục mặt xuống bàn.

Tiết Sơn bước chậm dần, khoanh tay đứng ở cửa.

Bé gái xoay mặt về phía anh, ngủ say sưa, hơi thở đều đều, trên đùi đặt một con gấu bông màu nâu cũ kỹ.

Bé gái chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt. Sợ con bé bị cảm lạnh, Tiết Sơn rón rén đi vào, nhấc chiếc áo khoác hồng trên giường, nhẹ nhàng khoác lên vai con bé, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, khẽ gỡ sợi tóc dính vào miệng con bé vén ra sau tai.

Anh thoáng ngập ngừng, giơ lòng ngón tay thô ráp sờ lên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con bé.

Anh lẳng lặng ngắm nhìn hình ảnh bình thản dịu dàng đó, hơi lạnh quanh người dần dần tiêu tan.

Bên ngoài bỗng vang tiếng kéo cửa.

Một giọng nói ồm ồm cất lên: "A Sơn, cậu về rồi đấy à?".

Tiết Sơn vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, ra dấu với người kia.

Phương Thanh Dã nhìn anh, nuốt lời định nói vào bụng, bước chân cũng khẽ khàng hơn một chút.

Anh ta đi tới cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, hạ giọng hỏi: "Đồng Đồng ngủ à?".

"Ừ". Tiết Sơn gật đầu, tròng mắt hướng về chiếc túi nhựa căng phồng trong tay Phương Thanh Dã.

Có bia, lạc, chân gà, cùng một đống đồ ăn vặt khác, chắc là mua của mấy quán ngay cạnh nhà.

"Buổi tối ăn mấy thứ này à?". Tiết Sơn hỏi.

Phương Thanh Dã cười ha hả: "Cũng kha khá đấy, nhiều quá một mình ăn không hết".

Phương Phanh Dã xem Tiết Sơn như bạn nối khố, tuy hai người không lớn lên cùng một thôn nhưng từ bé đã theo nhau xuống sông mò cá, trèo cây bắt chim, không trò nghịch ngợm nào là không làm.

Sau này, Phương Thanh Dã ra ngoài làm thuê, mấy năm trước vì xảy ra chuyện nên phải trở về. Cũng hai năm rồi Tiết Sơn mới liên lạc với anh ta, sau đó hai người cùng hùn vốn mở cửa hàng sửa xe. 

Anh ta không chỉ thấp hơn Tiết Sơn một cái đầu, dáng người còn béo tốt đôn hậu, khi cười các thớ thịt dồn một chỗ, đôi mắt ti hí híp cả lại

Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một thứ, đưa cho Tiết Sơn: "Mua cho Đồng Đồng ăn".

Tiết Sơn chưa kịp từ chối, Phương Thanh Dã đã nhét thẳng vào tay Tiết Sơn, sau đó toét miệng cười, nháy mắt với anh.

"Không phải bim bim đâu, chỉ là hoa quả sấy khô thôi, bình thường con bé không nói, nên không biết nó thích ăn loại gì. Tôi mua bừa lấy một ít, nếu con bé không ăn thì cậu ăn hộ, đừng để lãng phí".

Tiết Sơn nhìn anh ta, bật cười: "Tôi biết rồi".

"Hôm nay...". Phương Thanh Dã đề nghị: "Uống mấy chén rồi hãy về?".

Tiết Sơn lắc đầu: "Không được, phải đưa Đồng Đồng về nghỉ đã".

Anh nói tiếp: "Cậu cũng uống ít thôi, chúng ta đóng cửa được rồi đấy, trời mưa, buôn bán gì nữa".

Phương Thanh Dã sống trong cửa hàng, buổi tối tiện thể trông coi luôn. Tiết Sơn và Đồng Đồng ở thôn Bắc Sơn cách đó hai ba cây số.

"Ây da, không sao". Mấy vấn đề lặt vặt này, từ trước tới nay, Phương Thanh Dã chưa từng làm trái lời anh, bảo sao làm vậy. Hơn nữa, Tiết Sơn còn lo anh ta uống nhiều quên không đóng cửa.

Tiết Sơn đặt túi đồ ăn xuống, quay người vào nhà, ôm con bé đang ngủ say lẫn gấu bông vào trong lòng. Anh điều chỉnh tư thế, đặt đầu con bé gối lên ngực mình cho thoải mái.

Việc điều chỉnh khiến con gấu suýt chút nữa rơi xuống đất, Phương Thanh Dã nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nhét vào tay Tiết Sơn: "Ui da, suýt tí nữa thì làm rơi mất bảo bối của Đồng Đồng nhà ta".

Cầm gấu bông trong tay, Tiết Sơn bảo Phương Thanh Dã đỡ giúp túi đồ ăn rồi đi ra ngoài.

Chưa ra tới cửa, không đợi Tiết Sơn nhắc nhở, Phương Thanh Dã đã nhấc áo mưa mặc vào giúp anh, chùm Đồng Đồng dưới vạt áo rộng.

Anh đang định mở miệng bảo Phương Thanh Dã hôm nay sẽ không đi xe máy về, dặn anh ta cất xe cho kỹ thì con bé bỗng nhiên động đậy.

Tiết Sơn cúi đầu, xốc vạt áo mưa lên, khẽ hỏi: "Tỉnh rồi à?".

Con bé uốn éo chui đầu ra khỏi áo mưa, ngước đôi mắt to đen nháy nhìn Tiết Sơn, dường như không muốn đi.

Tiết Sơn cũng nhìn con bé, ánh mắt hết sức dịu dàng: "Chúng ta về nhà nhé?".

Con bé rầu rĩ lại nằm xuống ngực Tiết Sơn, từ góc nhìn của anh, có thể trông thấy hàng mi dài của Đồng Đồng.

"Đồng Đồng?". Anh khẽ gọi con bé.

Một lúc lâu sau, Đồng Đồng mới từ từ gật đầu.

Phương Thanh Dã đứng bên không biết phải làm sao, hết nhìn người này người kia. Anh ta thở dài, gài túi đồ ăn vào đuôi xe, thấp giọng nói: "Chỉ có cậu mới kiên nhẫn thế. Vào tôi ấy hả, hỏi hai câu không trả lời là đánh ngay. Thế nên, chăm con trai dễ hơn".

Biết rõ lời anh ta chỉ là nói cho vui mồm nhưng Tiết Sơn vẫn lừ mắt một cái, anh ta lập tức biết điều im bặt.

Vì con bé đã tỉnh nên không cần phải đi bộ về nhà. Tiết Sơn đỡ Đồng Đồng lên xe, anh thì thầm dặn dò: "Lát nữa đi xe, con nhớ ôm chặt bố nhé, biết chưa?".

Anh điềm tĩnh nhìn Đồng Đồng, chờ con bé trả lời.

Im lặng giây lát, cảm nhận được chiếc đầu nhỏ trong ngực mình khẽ gật một cái, đôi bàn tay bé bỏng chậm rãi ôm lấy anh.

Qua lớp áo mưa, Tiết Sơn giơ tay lên xoa nhẹ đầu con bé, nói: "Ngoan quá".

Sau đó, anh quay sang chào Phương Thanh Dã: "Đi đây".

Phương Thanh Dã đáp: "Ừ, đi đường cẩn thận nhé".

Chiếc xe nổ máy ầm ầm lao nhanh vào trong màn mưa.

Từ đường nhựa rẽ vào đường quê chật hẹp, từ rừng cây hoang dã đến đồng ruộng mênh mang, bên tai là tiếng gió vi vu, tiếng mưa rơi rào rạc, cảnh làng quê dần dần lướt qua tầm mắt.

Phía trước hiện ra mấy ngôi nhà tường trắng, Tiết Sơn thả chậm tốc độ, đứng trước cửa một căn hộ dưới chân núi.

Anh ôm Đồng Đồng xuống xe, bật chiếc ô nhét vào tay Đồng Đồng, bảo con bé đứng bên đợi một lát.

Tiết Sơn mở cánh cửa sắt màu bạc, dắt xe máy vào. Lúc anh quay lại, thấy bóng lưng nho nhỏ kia cũng vào theo.

Đây là một ngôi nhà hai tầng có sân nhỏ khá bình thường, không nhiều đồ trang trí, trong sân trồng mấy nhánh cây và  mấy loài hoa không biết tên. Phía sau nhà là rừng cây thẳng tắp xum xuê, trước cửa là một dòng suối nhỏ chảy róc rách.

Vào nhà, Tiết Sơn lấy một chiếc khăn sạch lau mặt, lau vết nước trên người cho Đồng Đồng. Lau xong, anh dẫn con bé vào bếp, hỏi con bé buổi tối muốn ăn gì.

Bên cạnh bệ bếp chất một đống thịt nạc, sườn, rau, khoai tây cùng một số thực phẩm khác. Ánh mắt ngây thơ của con bé đảo quanh một lượt, cuối cùng, giơ ngón tay chỉ vào mấy gói mì.

"Muốn ăn mì à?". Tiết Sơn ngồi xổm xuống, nhìn theo con bé.

Đồng Đồng gật đầu.

Do vừa mới lau tóc nên bím tóc của con bé bị lệch sang bên, rủ vài sợi xuống tai. Tiết Sơn vén tóc cho con bé, ánh mắt vẫn hết sức dịu dàng: "Mì xào trứng nhé?".

Con bé lắc đầu.

Con bé chưa bao giờ thích ăn trứng, mặc cho Tiết Sơn kiên nhẫn khuyên bảo.

Tiết Sơn nói: "Con vào trong phòng chơi một lát đi. Bố nấu xong sẽ gọi con".

Con bé gật đầu, xoay người ra khỏi bếp.

Nấu mì xong, Tiết Sơn tranh thủ hâm thêm cốc sữa. Sau khi hoàn tất, anh bưng bát ra ngoài phòng khách.

Đồng Đồng đang ở trong phòng mình, cánh cửa khép hờ. Tiết Sơn đặt bát xuống đi đến, nhìn qua khe cửa trông thấy cảnh tượng bên trong.

Con bé ngồi co ro cuối giường, hai chân gấp lại, chống cằm lên đầu gối, cánh tay vòng ra trước, nắm gấu bông trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Tiết Sơn đẩy cửa, khẽ gọi: "Đồng Đồng, ra ăn mì thôi".

Ở trong góc, Đồng Đồng ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa, lẳng lặng đứng dậy, ôm gấu bông vào lòng, đi về phía Tiết Sơn.

Bên bàn ăn, sau khi ngồi xuống, con bé nhìn bát mì phủ trứng trước mặt, mãi không động đũa.

Tiết Sơn bắt đầu ăn, tiếng húp mì sì sụp vang lên.

Con bé vẫn ngồi im, không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn bát mì sắp trương. Tiết Sơn thỏa hiệp, gắp quả trứng trong bát con bé bỏ sang bát của mình, cắn một miếng to.

Lúc ngẩng lên, anh thấy Đồng Đồng đang cầm đũa.

Tiết Sơn ăn rất nhanh, hai ba miếng to đã giải quyết xong bát mì, còn bát của con bé thì thừa hơn phân nửa.

Anh ngồi bên nhìn con bé ngoan ngoãn ăn, kìm không được đưa tay xoa mái tóc đen dày như nhung của nó.

"Hình như hơi nhiều thì phải. Ăn hết được không?". Anh hỏi.

Đồng Đồng nhai miếng rau trong miệng, cúi xuống nhìn bát, hết lắc lại gật

Hiếm khi con bé có hành động pha trò nên anh suýt bật cười thành tiếng.

Mưa vừa nhỏ được một chút không biết lại to lên từ khi nào. Tiết Sơn nghe thấp thoáng có tiếng người gõ cửa.

Anh đứng dậy đi về phía cửa phòng, nghe ngóng cẩn thận. Anh căng dù, nâng lên đỉnh đầu, chạy chậm ra ngoài.

Cánh cửa sắt mở "két" một tiếng, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đứng ngoài cửa, dáng người ục ịch, cầm chiếc ô rách màu đen, mưa xối ướt thân, đôi xăng đan dưới chân dính đầy bùn nhão, nhìn không rõ hình dáng.

Người đàn ông trông thấy Tiết Sơn, nhất thời lúng túng không thốt lên lời.

Ngược lại, là Tiết Sơn lên tiếng trước: "Chú Chu, có việc gì thế?".

Người đàn ông gọi là chú Chu có vẻ luống cuống, dậm chân liên tục, muốn nói lại thôi.

"Việc này...".

Tiết Sơn biết chú đang có chuyện cần mình giúp đỡ nên vội vàng trấn an: "Chú đừng vội, cứ bình tĩnh nói".

Chú Chu "hầy" một tiếng, nói rõ mục đích đến đây.

Thì ra bà cụ nhà chú bị ngã ngoài sân, gẫy xương không thể cử động, tình hình có vẻ nguy cấp, chú muốn đưa đến trung tâm y tế xem sao.

Nhưng trong nhà chỉ có vợ chồng chú cùng đứa cháu nhỏ, con cái lại không ở đó. Tuy trong nhà có chiếc xe tải cũ chở hàng, nhưng không ai biết lái, tìm khắp xóm không thấy ai phù hợp, cuối cùng chú nghĩ tới Tiết Sơn.

Nghe xong, Tiết Sơn không nghĩ ngợi nhiều, nhận lời giúp đỡ.

Nhưng anh lo Đồng Đồng ở nhà một mình, dẫn theo lại sợ phiền toái. Anh liền trao đổi với chú Chu bảo đứa cháu gái sang đây cùng con bé một lúc.

Chú Chu vội vàng nhận lời, Tiết Sơn dặn ông về nhà trước chuẩn bị, mang theo giấy tờ khám chữa bệnh, còn mình sẽ theo sau.

Chú Chu đồng ý đi về.

Về đến phòng, anh thấy Đồng Đồng vẫn đang ngồi ăn mì, dáng dấp như thể chìm trong thế giới yên bình, tất cả huyên náo ầm ĩ bên ngoài đều không liên quan gì đến nó. 

Tiết Sơn ngồi xuống bên cạnh, nhìn con bé ăn, cẩn thận nhai nuốt: "Bố phải ra ngoài có chút việc, con ở nhà chơi ngoan đợi bố một lát. Lát nữa sẽ có một chị sang đây chơi với con, bên ngoài trời mưa, không được chạy lung tung, biết chưa?".

Thế giới yên tĩnh bị phá vỡ, con bé dừng tay, quay mặt sang nhìn Tiết Sơn, ánh mắt lộ vẻ không mấy tình nguyện.

Tiết Sơn xoa đầu con bé: "Không sao đâu, bố sẽ về ngay".