Bên trong một thung lũng hẹp nằm ở lưng chừng núi, giữa màu xanh bạt ngàn của núi rừng thỉnh thoảng lấp ló vài mái nhà tranh, một cột khói nhẹ từ gian nhà nào đó đang không ngừng bay lên, rất nhanh đã hòa theo làn gió tan biến không còn chút dấu vết.
Lúc này bên dưới một ngôi nhà khá lớn được xây dựng theo kiểu nhà sàn. Một đám người đang đứng ngồi không yên, hận không thể nhảy lên vọt thẳng vào bên trong mà nghe cho thỏa thích.
***
La Nhất Phong buồn bực không thôi. Cứ tưởng lần này bọn họ bắt được một con dê béo có thể thoải mái làm thịt. Ai ngờ thịt đã không có, bây giờ đến cả một chút da lông có khi cũng không thể lấy.
Nhìn vẻ mặt thối của lão đại nhà mình, La Nhị Gia híp cặp mắt hoa đào lên tiếng:
"Có vẻ như tên tiểu bạch kiểm kia quen biết lão nhân nhà chúng ta. Coi bộ lần này là cố tình tìm đến nên mới dễ dàng để cho chúng ta" bắt "đi như vậy."
Một thanh âm lạnh lùng hờ hững tiếp lời:
"Ta đã nói mà, làm gì có ai ngu đến nỗi đi qua địa bàn của chúng ta lại phô trương thanh thế như vậy. Rõ ràng tên tiểu bạch kiểm kia có ý đồ đen tối gì đó."
"Hừ, các huynh cũng đừng một câu hai câu nói người ta tiểu bạch kiểm. Muội thấy hai người các huynh trông còn bạch kiểm hơn."
La Nhị Gia và La Tứ Thiếu: "..."
Lúc này, La Tam Si vẫn đang ngồi xổm dưới đất chống hai má, mắt không chớp nhìn chằm chặp vào ngôi nhà trước mặt, bất mãn bĩu môi:
"Ai, lại không có thịt ăn."
Cả đám: "..."
Giống như không biết đến đủ loại ánh mắt như có như không đang nhìn vào. Bên trong gian phòng trông như là đại sảnh, hai nam nhân một già một trẻ vẫn chậm rãi trò chuyện. Khuôn mặt lão nhân hiện lên vẻ ngưng trọng nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trầm tĩnh trước mắt, trong giọng nói không giấu được sự kinh ngạc:
"Ngươi nói là Trấn Bắc vương bị người mưu hại đổ cho tội tạo phản, đã bị xử chu di tam tộc?"
Lê Lâm thần sắc vô cùng ngiêm túc đáp:
"Đúng vậy! La thúc thúc cũng biết từ khi tiên hoàng mất, Nam Lạc quốc càng ngày càng xuống dốc. Hoàng thượng vốn đã không có tài đức lại còn mắc bệnh đa nghi. Triều đình bây giờ đều do một tay thừa tướng thao túng, người theo hắn cũng được nước lấn tới kéo bè kết cánh bao che cho nhau, một đám hoành hành ngang ngược không để ai vào mắt. Trấn Bắc vương là người trung hậu nên rất chướng mắt việc này, hai bên hễ gặp nhau là giương cung bạt kiếm, cả ngày như nước với lửa."
Hắn nói xong khẽ mím môi, giống như có chút bất lực nói tiếp:
"Cố tình hoàng thượng lại kiêng kị binh quyền trong tay Trấn Bắc vương. Trước đây không có lý do gì để ra tay, lần này có người dâng cơ hội tới tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như thế."
Nghe đến đây gương mặt lão nhân khó hiểu nói:
"Trấn Bắc vương đã chết, vậy ngươi còn đến tìm ta làm gì? Ta cũng không thể làm ngài ấy sống lại được."
Lê Lâm bình tĩnh nhìn ông:
"Chẳng lẽ thúc không biết câu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc? Sau vương gia chính là tới những thân tín của ngài ấy."
Nói xong không khỏi cảm khái một chút.
Bình An hầu phủ bởi vì có quan hệ tốt với Trấn Bắc vương mà không ít lần nằm trên đầu sóng ngọn gió. Biết thế đạo này khó mà xoay chuyển, không lâu trước đây phụ thân hắn đã lấy cớ từ quan ở nhà dưỡng lão, vì vậy Bình An hầu phủ đến giờ mới chưa có việc gì. Thế nhưng vài thuộc hạ dưới trướng Trấn Bắc vương thì không may mắn như vậy. Nếu không bị hãm hại thì cũng bị thế lực của thừa tướng chèn ép không ngóc đầu lên nổi.
"Phụ thân bảo ta đi tìm thúc chính là hi vọng ngài có thể giúp đỡ cứu một người."
Dứt lời không khỏi liếc nhìn lão nhân một cái.
Chỉ thấy sắc mặt của ông đã khôi phục lại vẻ trấn định, khẽ hừ lạnh:
"Ta vì sao phải nghe theo các ngươi? Trước đây bọn họ lựa chọn theo vương gia, phụng sự cái triều đình thối nát kia thì cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày này."
Hứ, may mắn ông đây đã sớm vứt bỏ cái ý tưởng trung quân ái quốc trước kia. Nếu vẫn cứ ngu trung giống đám người này, chỉ e còn không đợi người khác hãm hại cũng đã tự mình hại mình rồi.
Lê Lâm nhìn thấy vẻ biệt nữu trên khuôn mặt ông, khoé môi giật giật. Thấy ông hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào, hơi chần chừ một chút mới nói:
"Phụ thân biết ngài không có lý do gì phải mạo hiểm đi cứu người không quan trọng. Nhưng vẫn hi vọng ngài có thể nể chút giao tình ngày xưa mà cứu Trần tướng quân, ông ấy đã bị nhốt vào thiên lao rồi."
Lời nói vừa ra, cả gian phòng chợt trở nên im lặng, dường như không có ai để ý đến nước trong tách trà đã rớt một mảng lớn lên trên mặt bàn làm bằng trúc.
Khuôn mặt không biểu tình của Lê Lâm hiện lên một chút kinh ngạc. Hắn nhìn lão nhân đang cố gắng trấn định trước mắt, giọng nói lại không giấu được có chút khẩn trương:
"Ngươi nói Trần tướng quân, là Trần Trung sao?"
"Vâng!"
Thân hình lão nhân hơi cứng lại, giống như đang hồi tưởng chuyện gì, bàn tay cầm tách trà khẽ run lên, lát sau mới khó khăn hỏi hắn:
"Hắn bây giờ như thế nào?"
Lê Lâm trầm mặc một chút, giọng nói bình tĩnh đáp:
"Đầu năm sau sẽ bị đem ra xử trảm."
Nói cách khác từ giờ đến lúc đó chỉ còn khoảng ba tháng nữa.
Cho nên lần này phụ thân mới bảo hắn phải nhanh chóng tìm được La thúc thúc xin ông giúp đỡ. Dù sao trước đây bọn họ ở trên chiến trường cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử, thân như huynh đệ. Nếu không có sự việc kia, bọn họ có lẽ cũng sẽ không mỗi người một ngả giống như bây giờ.
Lê Lâm đã sớm nhận ra lão nhân cũng không phải là người tuyệt tình. Nếu không trên mặt cũng sẽ không xuất hiện cảm xúc phức tạp như vậy. Qua hồi lâu không thấy ông nói gì, trong lòng cân nhắc một chút liền nói tiếp:
"Phụ thân nói một mình người không thể cứu được Trần tướng quân. Nhưng nếu có ngài ở đó nói không chừng còn có một chút hi vọng. Đến lúc đó Bình An hầu phủ cũng sẽ dốc toàn lực hỗ trợ."
Chợt nghe lão nhân hừ lạnh một tiếng:
"Trần Trung từng cứu mạng cha ngươi, nhà các ngươi đương nhiên là phải dốc hết sức mà cứu hắn."
Cái tên Lê Văn Quân này đúng là âm hồn bất tán. Ông đã quy ẩn lâu rồi mà vẫn còn không buông tha, cũng thật là biết tính toán. Chính mình đánh không được thì tìm người khác đánh cùng. Đáng giận là ông lại không từ chối được.
Nuốt một ngụm trọc khí vào trong ngực, khuôn mặt lão nhân buồn bực nghĩ: Quả nhiên cái loại hồ ly thành tinh này dù tất cả mọi người đều rơi xuống lỗ, hắn vẫn có thể còn sống nhăn răng mà bò ra ngoài.