Sơn Tặc Du Ký

Chương 24: Đoạt cúc



Không đợi tên hái hoa tặc phản ứng lại đây, La Tứ Thiếu lập tức nhảy ra, vung kiếm lên tấn công về phía gã.

Nam nhân sau một khắc thất thần, lập tức xoay người nhảy lên trên bàn tránh thoát. Trong phòng phút chốc loạn thành một đoàn. Lưỡi kiếm lóe lên từng đợt sáng lạnh không ngừng biến hóa, lấy đủ mọi góc độ mà theo sát bên người gã. Thoạt trông gã vô cùng chật vật.

Thấy không dễ dàng để chế trụ được thiếu niên này, tên hái hoa tặc liền nhân cơ hội vung ra một ít bột phấn. La Tứ Thiếu không kịp phòng bị, ngay lập tức hít vào một hơi, đồng thời cũng xoay người lùi lại. Ánh mắt hiện lên một tia sắc bén nhìn chằm chằm về phía tên hái hoa tặc. Chỉ thấy hắn đột nhiên bật cười:

"Tiểu mỹ nhân, có biết vừa rồi là cái gì không?"

La Tứ Thiếu khẽ mím môi, khuôn mặt không cảm xúc hơi có chút dao động, cảnh giác nhìn hắn:

"Đó là thứ gì?"

Tên hái hoa tặc đưa ngón cái lên vuốt nhẹ môi, cười sắc tình nói:

"Ta gọi nó là Tình Dẫn, là xuân dược mà ta mới nghiên cứu ra. Đảm bảo ngươi sẽ không thể kháng cự, vui sướng đến dục tiên dục tử ah."

La Tứ Thiếu nghe xong cả người liền cứng lại. Cái tên nam nhân đáng chết này, hôm nay hắn nhất định phải giết chết gã ta. Nghĩ là làm, hắn trở tay vung kiếm đâm về phía gã. Thế nhưng nửa đường đột nhiên có chút thoát lực, thanh kiếm liền bị gã trong lúc né tránh thuận tiện mà đá văng ra xa.



Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở. Một bóng dáng cao lớn lấy tốc độ quỷ mị mà xông vào, một tay tiếp lấy thân thể đã có chút lung lay sắp ngã của thiếu niên, tay còn lại xuất ra một luồng nội lực đánh về phía tên hái hoa tặc. Cả người gã lập tức như diều đứt dây mà bay lên, đập mạnh vào vách tường, xụi lơ ngã xuống.

Chỉ thấy nam nhân mới tới kia ánh mắt rét lạnh, hướng gã âm trầm nói:

"Dám đụng tới người của ta, gan đúng là rất lớn."

Tên hái hoa tặc vẫn còn hơi thoi thóp, sắc mặt trắng bệch ngước lên nhìn. Chỉ thấy dưới ánh nến vừa được thắp lên, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị hiện ra như là tu la đòi mạng.

Phút chốc đồng tử trong mắt gã trợn to, vẻ mặt giống như không thể tin mà nói:

"Ngươi là Hình Thiên?"

Người này gã đã từng gặp qua, ấn tượng để lại vô cùng mạnh, là một nhân vật tuyệt đối không thể trêu vào. Lại liếc mắt nhìn thiếu niên đang được hắn ôm trong lồng ngực kia. Hắn nói đây là người của hắn, chẳng lẽ..

Tên hái hoa tặc đột nhiên cười lớn:

"Không ngờ Hình trang chủ lại là một tên đoạn tụ ah. Thật đúng là kinh ngạc nha."

Lồng ngực có chút đau, gã lập tức hộc ra một ngụm máu, thế nhưng vẫn còn cười nói:

"Thế nào? Thiếu niên này chẳng lẽ là nam sủng của ngươi? Thật sự là thất lễ ah."

Hình Thiên mắt lạnh nhìn hắn, phân phó đám thuộc hạ còn đang đứng ở bên ngoài:

"Tên này bộ dạng cũng không tệ, phế hết võ công rồi đem đến kỹ quán đi. Tin rằng sẽ rất được hoan nghênh ah."



Hừ, không phải hắn thích hái hoa sao? Cũng nên nếm trải cảm giác được người hái. Tin rằng sẽ vô cùng kích thích ah.

Nam nhân nghe hắn nói vậy, nội tâm liền không ngừng kêu gào. Gã mặc dù thích nam nhân nhưng cũng không muốn làm thụ á. Nhất là biết được người này sẽ không dễ dàng mà để gã được thoải mái như vậy.

Ai.. ngày hôm nay thật là xui xẻo ah. Hắn một đời chuyên đi hái hoa, từ bây giờ liền trở thành bông hoa bị người người chà đạp. Chắc không lâu sau cũng tàn mất thôi. Hức!

Nuốt nước mắt như hai cọng mì sợi, tên hái hoa tặc có chút không cam lòng mà hướng về phía thiếu niên nhìn một lần cuối cùng. Trong lòng không khỏi nghĩ: Tiểu mỹ nhân như vậy, thật sự là tiện nghi cho tên nam nhân chết tiệt này.

Đợi cho đám thuộc hạ lôi người đi xong, Hình Thiên lúc này mới cúi xuống quan sát thiếu niên trong lồng ngực. Khẽ nhếch lên khóe môi tà tứ:

"Cuối cùng cũng tìm được" phu nhân "rồi. Thật là khiến người ta phải đau đầu ah."

La Tứ Thiếu lặng im tránh đi ánh nhìn của hắn. Đôi môi phớt hồng khẽ mím chặt, lạnh lùng thốt lên:

"Mau thả ta ra."

"Được!" Hình Thiên có chút tức giận buông người.

Không có ai duy trì, La Tứ Thiếu vô lực mà khụy chân xuống. Một lát sau mới chật vật vịn bàn đứng dậy, cố nén khó chịu trong thân thể liếc mắt nhìn Hình Thiên:

"Sao ngươi tìm được đến nơi này?"

Hình Thiên thấy y hờ hững như vậy, lửa giận vốn đã hơi nguôi giờ lại bắt đầu cháy lên phừng phừng. Hắn nhếch môi cười khẩy:

"Thế nào? Phu nhân chạy trốn nhiều ngày như vậy, là muốn vĩnh viễn không gặp lại bản trang chủ sao?"

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại không bỏ xuống được người này. Rõ ràng trước đây còn chỉ là một thú vui tiêu khiển, hiện tại đã có thể khống chế hỉ nộ ái ố trong lòng mình. Đáng giận là y còn không ý thức được mà luôn tìm cách rời khỏi hắn. Lẽ nào đây chính là nghiệp quật mà người ta vẫn luôn nói đến hay sao?

La Tứ Thiếu lúc này đầu đã có chút choáng váng mơ hồ. Hắn cẩn thận làm bộ dáng lạnh nhạt đáp:

"Ta vốn không phải phu nhân gì đó của ngươi. Hà tất phải bám dính như vậy làm gì? Ngươi nên đi tìm phu nhân thật sự của ngươi ấy. Ta còn có chuyện cần làm, không rảnh để bồi ngươi."

"Ngươi nói lại lần nữa xem?" Hình Thiên có chút nghiến răng nói.

Hắn đưa tay nắm cằm thon gọn của thiếu niên, đột nhiên âm lãnh cười:

"Nếu phu nhân đã nghĩ như vậy, chi bằng chúng ta liền làm chuyện vợ chồng? Dù sao đêm động phòng của chúng ta đã rời lại khá lâu, lần này xem như là hoàn thành nghi thức."

Hừ, để xem gạo nấu thành cơm rồi, y còn muốn chạy đi đâu?

La Tứ Thiếu còn chưa từ trong khiếp sợ trở lại, Hình Thiên đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà ôm y về giường.