Hình Thiên ở một bên cảm nhận được tầm mắt của y, hắn nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý tứ trêu chọc:
"Thế nào, phu nhân cảm thấy ta lúc này trông rất soái đúng không?"
Huynh đệ La gia: "..."
Ảnh Tam: "..."
Diệp Lăng Ân: "..."
Đúng vậy, ngươi rất soái, rất nổi bật, nổi như cục *** trôi trên sông ấy!
La Tứ Thiếu mặt mày trắng hếu, nếu không phải đang trọng thương, y nhất định nhảy lên tát một phát cho hắn tỉnh lại a. Đã là lúc nào rồi mà còn ngả ngớn thế hả?
Diệp Lăng Ân thu hồi bộ dáng xem diễn, gương mặt che giấu dưới lớp mặt nạ màu bạc không nhìn ra biểu tình, chỉ là nghe giọng nói của hắn đã thấy được sự mất kiên nhẫn trong đó.
"Hình trang chủ, nếu chỉ là đến để tìm phu nhân thì ngươi có phải nên đi rồi không?"
Hình Thiên nở nụ cười trào phúng: "Diệp điện chủ, ngươi đánh người nhà của phu nhân ta, làm bị thương phu nhân ta, ngươi nói xem ta có nên đi hay không?"
Diệp Lăng Ân: "..."
Nếu là hắn, có người dám đụng đến một ngón tay của người trong lòng, hắn không băm tên đó ra làm gỏi mới là lạ.
Âm Sát điện và Kim Bảng sơn trang, một xưng bá hắc đạo, một thì tung hoành không có đối thủ ở bạch đạo, tuy không đến mức như nước với lửa nhưng cũng thường xuyên đâm chọt nhau, nhất là người đứng đầu hai bên. Không ai biết bọn họ kết ân oán như thế nào và từ bao giờ, chỉ có hai người hiểu rõ, đơn giản chính là ở trên cao lâu quá nên sinh ra nhàm chán, vì vậy khi có một đối thủ xứng tầm thì muốn phân cao thấp một phen mà thôi.
Tuy nhiên, lần này lại không giống như trước đây. Cả Diệp Lăng Ân và Hình Thiên đều không nghĩ đến chuyện dây dưa phân cao thấp ở nơi này. Bởi bọn họ còn có việc quan trọng hơn.
"Thế nào, Kim Bảng sơn trang của ngươi chẳng lẽ muốn chen một chân vào chuyện này hay sao?"
"Ngươi nói xem?" Hình Thiên cũng thu lại vẻ đùa cợt, mắt lạnh nhìn hắn.
"Được rồi, nếu đã như vậy thì mau ra tay đi." Dứt lời liền rút từ đai lưng ra một thanh nhuyễn kiếm.
Hình Thiên cười lạnh: "Vội gì chứ, ta còn chưa thăm hỏi xong mà." Hắn nói xong liền phân phó đám thuộc hạ vừa mới tới.
"Các ngươi cũng đi" chào hỏi "đám người của Âm Sát điện một chút đi."
"Dạ, chủ tử!"
Cả đám đồng thanh hô, sau đó liền nhảy đến "giao lưu" với những hắc y nhân đang chiến đấu cùng mấy người La Nhị.
Diệp Lăng Ân đen mặt, lần này Âm Sát điện của hắn phái ra không ít người, tưởng có thể dễ dàng giải quyết đám người của Bình An hầu phủ kia, không ngờ bọn chúng lại có quan hệ với tên Hình Thiên khó chơi này.
Diệp Lăng Ân xuất chiêu, nhuyễn kiếm như một con rắn uốn lượn nhắm về phía Hình Thiên đang thản nhiên chắp tay sau lưng, thấy y khẽ nhếch miệng, nghiêng người né tránh. Thân ảnh nhẹ nhàng như chim yến tung mình trên không, từ bên hông rút ra một cây roi dài, trở tay quất về phía hắn.
Diệp Lăng Ân vội vàng tránh thoát, nhuyễn kiếm trong tay liên tục vặn vẹo, xoắn lấy tử tiên, đón đỡ công kích đủ mọi góc độ từ nó. Đều nói cao thủ ra chiêu, đến một chiếc lá cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén. Đừng nhìn hai món vũ khí mềm dẻo như vậy, thực tế lại rất đáng sợ. Nội lực hai người đều vô cùng hùng hậu, rót vào trong vũ khí khiến cho chúng phát ra uy lực kinh thiên, ai cũng không thể coi thường.
Đám La Nhất Phong chứng kiến một màn quyết đấu kịch tính này, không khỏi than nhẹ, cũng may lúc nãy tên điện chủ kia chưa dùng hết sức, nếu không tính mạng bọn họ khó mà bảo toàn chứ đừng nói còn có thể đứng như bây giờ.
Cũng may còn có tử y nam nhân kia đối phó với hắn. Ai.. tứ đệ nhà mình quả nhiên là có mắt nhìn!
La Tứ Thiếu mặc dù vẫn còn suy yếu, thế nhưng lúc này hai mắt lại phát sáng kinh người. Đây mới là cảnh giới tối cao mà hắn theo đuổi a. Hóa ra nam nhân chết tiệt kia mạnh đến như vậy. Có nên dùng sắc dụ hắn truyền thụ bí quyết hay không?
Vâng, La tiểu tứ thanh lãnh như ánh trăng bắt đầu học hư rồi. Dù sao cũng sống chung với Hình trang chủ lòng mề đen tối kia một thời gian, bị nhiễm mực đen cũng không có gì kì lạ.
Lúc này, Hình Thiên và Diệp Lăng Ân vẫn đang giao đấu kịch liệt bất phân thắng bại. Cả hai giống như tia chớp lóe lên giữa bầu trời, đột nhiên nhuyễn kiếm của Diệp Lăng Ân cuốn lấy roi dài trong tay Hình Thiên, cả hai vận lực một chút, lập tức hai món vũ khí đứt gãy thành từng mảnh, chưởng phong cùng lúc cũng theo đó mà tới. Chỉ thấy một tiếng nổ mạnh, thân thể hai người đều bị đánh bật lại lui về sau.
Diệp Lăng Ân cố gắng nuốt xuống búng máu đang trực trào phun ra, tuy vậy, cơ thể run lên cũng đã bán đứng hắn. Hình Thiên đưa tay quệt máu bên khóe miệng, dù bày ra vẻ mặt mỉm cười tà mị nhưng cũng có thể nhìn ra y bị thương không nhẹ.
La Tứ Thiếu thấy vậy, tim không khỏi hẫng đi, tại khoảnh khắc kia hắn thế mà lại cảm nhận được sự hoảng hốt tận sâu trong đáy lòng. Rốt cuộc sao lại thế này a?
Ảnh Tam ở bên cạnh cũng tỏ ra lo ngại: "Chủ tử, ngài ấy sẽ không có việc gì chứ?"
La Tứ Thiếu không trả lời hắn, La Tiểu Lục lại nhanh miệng phán ra:
"Y võ công thâm hậu như vậy, chắc không đáng ngại đâu."
Này cũng chỉ là tự an ủi thôi, nam nhân vận tử y này hiện là cứu cánh của bọn họ, y tốt nhất là không có việc gì.
Bên này, Diệp Lăng Ân khẽ nhíu mày, có người của Kim Bảng sơn trang ở đây, hắn rất khó thực hiện kế hoạch. Đang lúc hắn quyết định rút lui, từ xa lại vang lên một loạt tiếng hô, ngay sau đó là tiếng binh lính triển khai đội hình chiến đấu.
Sự việc này cũng kinh động đến những người có mặt ở đây. La Nhất Phong nhìn hai hàng cấm vệ đang giương cung về phía bọn họ, lại liếc thấy vẻ đắc ý của Trịnh Tông, trong lòng trầm xuống.
Lão già này điều động quan binh từ lúc nào, sao bọn họ lại không hề hay biết?
La Nhất Phong có lẽ không để ý, trong lúc hai bên đang mải mê chiến đấu, Trịnh Tông đã phái người đi truyền lời cho bộ hạ dưới trướng lão ta điều thêm quân vào hoàng cung. Bởi vậy, cục diện lúc này lại có chút nghiêng về phía lão.
"Tất cả các ngươi tốt nhất dừng lại cho ta, nếu không muốn bị bắn thành tổ ong."
Hình Thiên khẽ nhíu mi, nếu y không bị nội thương, cái đám quân binh này sớm đã bị một chưởng của y san phẳng, còn có thể đứng đó uy hiếp hay sao. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính a. Nghĩ vậy, y bực bội liếc sang tên họ Diệp kia, thấy hắn nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: