Mặc dù biểu hiện trong nháy mắt của cô gái khiến Thường Trường cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu vẫn tiếp tục: "Vậy phiền cô giúp tôi gọi một chiếc xe về đi. ”
Cô gái ra hiệu OK, nhanh chóng giúp cậu đặt xe.
"Khoảng nửa tiếng nữa xe sẽ đến. Bên trong chúng tôi không có xe đưa đón, cậu phải tự mình đi bộ tới cổng. Cô gái cười tủm tỉm nói.
Thường Trường gật đầu tỏ vẻ đã biết, dù sao lúc vào cũng đi qua rồi.
Nhưng vừa đi được vài bước, cậu quay lại xác nhận lần nữa: " Cô nói đám bạn của tôi đã đi trước tôi rồi?"
Cô gái có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, lúc nãy cậu xem bọn họ đều ký tên cả rồi. Nhưng có lẽ bây giờ bọn họ vẫn đang đợi xe ở cổng nhỉ?"
Một loại cảm xúc không nói rõ bỗng nhiên tràn ngập lồng ngực Thường Trường, cậu gật đầu, không nói một lời rời đi.
Cho đến khi cậu bước ra khỏi tòa nhà khách sạn hít thở không khí, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không biết có phải bởi vì điều hòa khách sạn quá lạnh hay không, cậu lại cảm giác vừa rồi thiếu chút nữa đã đóng băng chết ở bên trong.
Tất nhiên là... Cũng có thể là bởi vì ba người bạn đồng hành đi trước.
Thường Trường thừa nhận mình rất buồn bực, vẫn không thể chấp nhận được rằng người bạn cùng phòng đã ở bên nhau 3 năm lại bỏ rơi cậu mà không để lại bất cứ thông tin gì.
Nếu đến lúc đó bọn họ không xin lỗi thì tuyệt giao đi! Tuyệt giao!
Thường Trường cắn răng âm thầm hạ quyết tâm, đến nỗi đi tới ngã rẽ rồi mà vẫn không phát hiện.
Đợi đến khi Thường Trường đi dưới bóng râm, cậu mới nhớ ra đoạn đường đi tới sơn trang rất nắng.
Nhìn quanh bốn phía, trái tim cậu đột nhiên đập nhanh: Cách đó vài bước không phải là căn nhà sáng nay cậu đi ngang qua sao? Cậu đến đây bằng cách nào?
Cậu theo bản năng đi qua, bên trong đèn vẫn còn sáng, khóa cửa lại bị mở ra. Ở cửa nghe một hồi, Thường Trường nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Như cậu dự đoán, không có ai trong phòng. Đợi đến khi Thường Trường thấy rõ đồ vật trên bàn, cậu vội vàng cúi đầu mấy lần: "Tội lỗi, tội lỗi, không phải tôi cố ý đi vào đâu. ”
Chỉ thấy trên bàn dày đặc bài vị, thì ra đây là một từ đường!
Sơn trang này vốn đã càng tà môn, nếu lại tiến vào nơi này… dư quang vô tình liếc mắt đi chỗ khác——
Cậu dừng bước, không nói một lời đi đến bên phải bàn, cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Một cái còn có thể nói là trùng hợp, nhưng cái này...
Bốn linh vị ngoài cùng bên phải, phân biệt viết:
︻ ︻ ︻ ︻
Tự Biện Lục Thường.
Vương Đảng Nhậm Trường.
︼ ︼ ︼ ︼
Ngoại trừ Thường Trường ra, tên của ba người còn lại đều được viết từ dưới lên trên. Nhìn vào bài vị của người khác, cũng rõ ràng ký tự cuối là Họ.
Trong lòng cậu bỗng nhiên khẽ động, tỉ mỉ nhìn tên của những người đó. Chờ đọc hết đám đám bài vị, cậu không biết vì sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Có người tên Linh...
Tên vài người khác bao gồm Thúy, Thiên, Minh, mà cậu dường như có chút ấn tượng.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên, cậu lắc lắc đầu, không nghĩ kĩ nữa.
Viết tên người sống lên linh vị là có ý gì?
Đang lúc cậu muốn đi ra ngoài, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của con đường nhỏ.
Thường Trường nhìn ra ngoài từ cửa sổ nhỏ hẹp, một người đàn ông mặc đồng phục đang đi về phía ngôi nhà, trong tay còn mang theo một vật.
Khoảnh khắc tầm nhìn tiếp xúc Thường Trường mới ý thức được không tốt: Đó là Minh Minh!! Minh Minh đuổi theo cậu vào nhà vệ sinh ngày hôm đó!
Gã đã tìm thấy mình! Nhưng cậu đang ở trong nhà, còn trốn chỗ nào được?
Tim Thường Trường lúc này đã đập tới mức cao nhất, thật cẩn thận trốn ở phía dưới bàn linh vị. Chiều dài không gian dưới bàn vừa đủ, chiều rộng lại quá hẹp, Thường Trường chỉ có thể nằm nghiêng hy vọng không bị phát hiện.
Có người tiến vào, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, có thứ gì đó bị tùy ý ném đi, lăn xuống dưới gầm bàn.
Thường Trường lấy tay bịt chặt miệng
Đầu của cô gái tóc đuôi ngựa!
Người nọ tựa hồ là đang sửa sang lại bài vị, trên bàn có tiếng động lớn, nghe như bài vị đều bị đẩy ngã.
Đột nhiên một bài vị rơi xuống đất.
Trái tim Thường Trường treo lên, không chớp mắt nhìn tấm bảng gỗ xa xa kia.
Trên đó viết hai chữ Thường Trường.
Nhưng mà lúc này Thường Trường nuốt nước miếng, không dám phát ra âm thanh gì. Cũng may Minh Minh nhanh chóng nhặt tấm bảng gỗ lên, vẫn chưa cảm giác được dị thường dưới gầm bàn.
Không biết Minh Minh binh binh bang bang đùa nghịch cái gì ở trên bàn, nhưng cũng may chỉ ngây người một lát thì rời đi. Thường Trường nhìn thấy Minh Minh đi ra ngoài, vẫn như cũ không dám yên lòng.
Lại đợi thêm một hồi lâu nữa, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Thường Trường mới thật cẩn thận vén rèm bàn lên, thò đầu đi ra ngoài.
Không có ai cả. Đang lúc cậu chuẩn bị bò ra ngoài, đột nhiên nghe được một tiếng cười lạnh, là từ phía trên cậu truyền đến.
Cậu cứng ngắc ngẩng đầu, mặt Minh Minh gần trong gang tấc, toàn thân đều là miệng, tò mò nhìn cậu.
Ký ức cuối cùng của Thường Trường chính là n chiếc mồm đầy máu lao về phía cậu và tiếng rắc rắc từ xa vọng lại.
Thường Trường ngồi dậy, bị doạ tỉnh.
Mẹ nó lại là mơ!
Cậu sờ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, cảm giác muốn đái ra máu. Nhưng mình có thể chịu đựng... Thường Trường nghĩ thầm, tuyệt đối không phải vì sợ hãi!
Bọn Vương Tự đều ở trên giường, nhưng như đã hẹn trước, tất cả đều co lại thành một đoàn, mặt quay vào tường.
Giống một cảnh tượng nào đó đã từng quen thuộc.
Thường Trường vừa nghĩ vừa lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện ngày trên điện thoại di động đã thay đổi.
Quả thật đã trôi qua một ngày, mẹ nó không phải là mơ...
Đột nhiên, một tiếng động vang lên bên ngoài cửa sổ. Cậu nhìn qua, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần —— có một người đang đứng bên cửa sổ.
Càng không xong chính là, có một âm thanh từ hành lang.
Cái đó lại đến! Và lần này, nó đến phòng của họ trước.
"Có - người - không - " Thứ đó hỏi.
Trong khi Thường Trường không biết phải làm gì, cửa sổ đã được mở ra. Còn có quả thao tác này? Thường Trường mở to hai mắt.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt thấy rõ người tới, Thường Trường thật sự muốn lập tức nhào tới.
Lão tử không điên!!
Linh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cậu im lặng. Sau đó lại làm một cử chỉ, bảo cậu nhảy qua.
Thường Trường vẻ mặt hoang mang: trực tiếp từ giường trên nhảy… xuống cửa sổ? Sao chúng ta không đi xuống đất rồi hẵng leo lên cửa sổ?
Còn chưa bị dọa chết đã ngã chết cmnr
Chắc là ảnh bắt được mình nhỉ.
Lại nghe thấy người ngoài cửa hỏi, cậu không chút do dự đứng lên từ trên giường. Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, cậu lao mạnh về phía người đàn ông.
Làm ơn, nhớ bắt được em đó.
Khi cậu rơi vào một cái ôm rộng rãi ấm áp, Thường Trường ôm lấy hắn.
Nhưng mà cái gọi là vui quá hoá buồn– điện thoại di động Thường Trường rất không hợp tác từ trong túi trượt ra, rơi xuống đất.
Một sự im lặng chết chóc.
Thường Trường quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa.
Giọng nói trở nên sắc bén: "Có người!! Có người!! ”
Đám người Lão Đảng Vương Tự,Nhâm Lục vẫn đang ngủ say đột nhiên bật dậy, tư thế sinh động giống như thi thể từ trong nghĩa trang bò ra.
Đáng sợ hơn, khuôn mặt của họ bê bết máu thịt mơ hồ, như thể bị thứ gì đó gặm nhấm.
Những người bạn tốt lao về phía cậu, như một con quái vật, muốn xé xác cậu.
Linh ôm Thường Trường vào trong lòng, nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
Thường Trường thầm nghĩ đại khái là tuẫn tình lần 2 nhỉ. Nhưng Linh tiếp đất rất ổn định, tựa như một con mèo tiêu sái.
Không biết trời mưa to từ lúc nào. Xung quanh có một mùi thịt kỳ lạ ghê tởm.
Cậy run rẩy trong vòng tay của người đàn ông, mưa lớn làm ướt quần áo của họ, trong đêm mưa gió này.
Một tia chớp lướt qua màn đêm, cậu thấy rõ bộ phận cơ thể tan nát xung quanh, máu tươi đầy đất.
"Đừng nhìn." Người đàn ông nói.
"Rốt cuộc là... Đây rốt cuộc là..." Thường Trường che mắt mình, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Càng gần khách sạn, đèn càng sáng.
Tình hình trên mặt đất càng rõ ràng. Đây quả thực là địa ngục trần gian.
Cậu bất lực nắm lấy ống tay áo của người đàn ông, giống như bắt khúc gỗ khi cậu chết đuối trên biển.
Người đàn ông cảm nhận được, ôm chặt cậu, thấp giọng nói.