Nước mưa chảy dọc theo rãnh nước, cuồn cuộn đổ xuống cống.
Cô khẽ nói.
"Không thích nữa."
Cô lùi lại hai bước.
"Dù sao anh cũng không còn thích em nữa còn gì? Vậy thì còn gì để nói nữa, dây dưa chỉ khiến cả hai chúng ta thêm đau khổ thôi phải không?"
Mỗi câu cô nói ra, tim cô lại nhói đau.
Buồn quá, buồn quá.
"Kết thúc như vậy đi, như vậy chúng ta còn giữ được chút thể diện, không đến mức quá khó coi đúng không?"
Lời đã nói ra, nước đã đổ đi.
Im đi, đừng nói nữa.
Đừng nói nữa.
Cô nhìn Trương Vũ.
"Cứ vậy đi, Trương Vũ."
Cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Em muốn chia tay với anh."
Cô cảm thấy trước mắt mình mờ đi.
Trương Vũ tiến lên hai bước, nắm lấy tay Tô Vân Hi, Tô Vân Hi quay đầu bỏ chạy.
Cô chạy không nhanh, đôi giày vải trắng dẫm lên nước, chạy được hai bước thì ngã, chiếc váy trắng dính đầy bùn đất.
Cô lại vừa khóc vừa bò dậy, tiếp tục chạy không ngừng.
Buồn quá, buồn quá, buồn quá.
Mình đang làm gì thế này...
Tô Vân Hi không hiểu.
Trương Vũ nhìn bóng lưng cô khuất dần, ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Cậu bất lực nằm xuống đất, chẳng muốn làm gì nữa.
Mưa cứ rơi không ngừng, tí tách, lăn dài trên khuôn mặt cậu.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Chỉ là... hai người, đều không quên đối phương.
Cả hai đều cảm thấy hôm đó lẽ ra phải có cách xử lý tốt hơn, cả hai đều hối hận, đều đau lòng, đều không ngừng nhớ về đối phương.
Lúc tỉnh dậy, sẽ vô thức gọi tên đối phương.
Và rồi vào tháng 6, sau hai tháng, hai người lại tình cờ gặp lại nhau.
Trong căn phòng khách sạn tối tăm, im lặng như tờ.
Tô Vân Hi dựa vào lòng Trương Vũ, giả vờ ngủ.
Dần dần, cô cũng hiểu ra, Trương Vũ không thể làm ra chuyện có lỗi với cô.
Sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Tuyết Trầm, cô càng cảm thấy mình đã sai.
Lúc đó Tô Vân Hi đã sững sờ rất lâu, nhưng vẫn cảm thấy, hơi giận, hơi hoang mang.
Còn lần ở rạp chiếu phim, Trương Vũ chạy đến, những lo lắng, bất an của cô đều tan biến hết.
Trương Vũ chắc hẳn cũng có lý do của cậu ấy, có thể là lý do không thể nói cho cô biết.
Cô vẫn luôn yêu cậu ấy, chỉ là, có những chuyện, làm sao nói ra được?
Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Trương Vũ vuốt ve khuôn mặt mình, trong lòng thầm hừ lạnh.
Đồ đàn ông xấu xa, cứ hở ra là tranh thủ lúc mình ngủ mà giở trò.
Ừm, mặc dù mình vừa rồi cũng sờ cậu ta rồi.
Phải biết chơi chiêu "tiêu chuẩn kép"!
Rồi cô lại cảm thấy Trương Vũ hình như đang cựa quậy.
Chương 100: Chồng tốt nhất
Sáu giờ, Trương Vũ tỉnh dậy.
Cậu nhìn cô gái đang nằm trên người mình, hai tay ôm chặt cổ cậu, nửa người trên nằm nhoài lên người cậu như một con lười.
Bên ngoài đã vang lên tiếng kéo vali lạch cạch.
Chân Tô Vân Hi cọ cọ vào chân cậu, dường như muốn tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ.
Làm ơn đi, giường đôi rộng thế này mà...
Trương Vũ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỗ trống này mà nằm thêm Conan với thằng cu Shinichi thì vẫn còn dư chỗ.
Cậu khẽ gọi: "Tô Vân Hi, dậy đi, có TO ký của vợ yêu cậu đấy, không dậy là người ta mua hết bây giờ, không dậy thì đừng nói là TO ký, ngay cả vợ yêu cũng về nước luôn đấy."