Cô lắc một lúc, dừng lại, nói."Chóng mặt..."Oa, sao đầu óc lại mơ hồ thế này...Mình không say, mình không say...Sao mình lại có cảm giác mình đang làm gì đó kỳ quặc vậy.Cô dụi đầu vào cổ Trương Vũ như một chú mèo con đang làm nũng."Anh Vũ, hehe..."Mái tóc ngắn cứ cọ xát vào cổ Trương Vũ, khiến trái tim cậu ngứa ngáy.Tô Vân Hi cọ xát một lúc, hình như mệt rồi, Tô Vân Hi yếu ớt nằm nhoài trên người Trương Vũ, nghỉ ngơi.Nói là mệt, chi bằng nói là buồn ngủ.Mắt cô lim dim, luôn cảm thấy buồn ngủ không chịu được."Muốn ngủ quá..."Trương Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô."Vậy thì ngủ đi."Tô Vân Hi nói nhỏ."Nhưng mà... ban đầu em... còn định làm chuyện đó với anh..."Trương Vũ vuốt ve mái tóc của Tô Vân Hi."Không sao, anh không phải là người ham muốn."Tô Vân Hi cười "hehe" hai tiếng."Em biết anh không phải, là em..."Trương Vũ nghĩ con bé này say rồi lại nói nhảm gì nữa đây, thật nên ghi âm lại cho cô ấy.Sau đó Tô Vân Hi nằm nhoài trên n.g.ự.c Trương Vũ, ngủ thiếp đi.Nhắm mắt lại, ngủ rất yên bình.Trương Vũ cứ ôm cô như vậy, cậu nhìn đồng hồ, 12 giờ.Gió lạnh bên ngoài thổi vào từ khe cửa sổ, Trương Vũ do dự một chút, bế Tô Vân Hi lên giường mình.Sau đó cậu suy nghĩ một chút, thay cho Tô Vân Hi một bộ đồ ngủ.Rồi cậu cũng thay đồ ngủ, rửa mặt qua loa, ôm cô ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau.Tô Vân Hi tỉnh dậy, ôm đầu, hơi mơ màng.Hôm qua mình đã làm gì nhỉ?Cô vừa tỉnh dậy đã đánh thức Trương Vũ, không khí lạnh len lỏi qua lớp chăn bị lật lên.Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi đang mơ màng, rùng mình một cái.Tô Vân Hi lại nằm xuống, kéo chăn lên.Hai người nhìn nhau, Tô Vân Hi theo thói quen nói."Chào buổi sáng bảo bối..."Trương Vũ dịu dàng nhìn cô nói."Chào buổi sáng, bảo bối."Trong chăn ấm áp vô cùng, bên ngoài lại lạnh thấu xương, cả hai đều đã tỉnh, nhưng đều không muốn dậy.Trương Vũ nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng, nhưng trời lại tối hơn tưởng tượng, bên ngoài hình như còn có tiếng gió.Tô Vân Hi thì đang nhớ lại chuyện hôm qua.Hôm qua mình đã làm gì nhỉ?Sinh nhật anh Vũ, sau đó mình hình như say rồi ngủ thiếp đi...Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, hơi sững sờ.Mình thay à?Tô Vân Hi ngẩng đầu lên hỏi."Anh Vũ, hôm qua... sau khi ăn cơm xong em đã làm gì?"Trương Vũ trả lời."Em đưa quà cho anh, sau đó nằm nhoài trên người anh ngủ thiếp đi."Tô Vân Hi "ồ" một tiếng, rồi hỏi."Vậy còn quần áo thì sao? Em tự thay à?"Sao mình không nhớ gì hết vậy...Trương Vũ dừng lại một chút rồi nói."Anh thay cho em..."Tô Vân Hi sững người rất lâu.Rất lâu...Sau đó mặt cô dần đỏ lên.Chờ đã?Anh nói gì cơ?!Cô lùi về phía tường."Anh thay cho em lúc em đang ngủ?"Trương Vũ vội vàng giải thích."Anh chỉ thay đồ cho em thôi! Không làm gì khác cả..."Tô Vân Hi vẫn bực bội."Còn khó tin hơn nữa!"Trương Vũ vỗ trán."Anh chỉ nghĩ, chúng ta đều như vậy rồi, thay đồ cho em cũng không sao..."Tô Vân Hi nắm chặt tay, không sao, anh ấy là có ý tốt.Anh ấy là vì muốn tốt cho mình...Nhưng mình say rồi anh lại...Cô trừng mắt nhìn Trương Vũ."Thật sự... không làm gì khác?"Trương Vũ gật đầu.Tô Vân Hi luôn cảm thấy dù Trương Vũ trả lời thế nào cũng không phải là câu trả lời cô muốn nghe.Cô giơ nắm đ.ấ.m lên, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Trương Vũ.Đồ ngốc này!!!Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại."Vậy còn cái đó của em thì sao..."Trương Vũ ho nhẹ một tiếng."Ném vào chậu rồi..."Tô Vân Hi ngước mắt nhìn Trương Vũ, thật sự không biết nên nói gì nữa.Cô túm lấy cánh tay Trương Vũ, cắn mạnh một cái, không chút nương tay.Sau đó Tô Vân Hi ngẩng đầu nhìn Trương Vũ hỏi."Tối qua anh tắm chưa?"Trương Vũ gật đầu."Tắm rồi..."Tô Vân Hi lại hỏi."Vậy còn em?"Trương Vũ lắc đầu.Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ."Anh cởi đồ cho em rồi sao không dùng khăn lau người cho em!"Trương Vũ sững người.Lời nói chấn động của vợ yêu nhà mình.Cậu ngẩn người một lúc rồi nói."Vậy lần sau anh..."Tô Vân Hi ôm đầu.Còn có lần sau nữa!Cô nghiến răng nghiến lợi nói."Không có lần sau, đồ đàn ông ngốc nghếch! Em đi tắm đây!"Tô Vân Hi lật chăn ra, bước qua người Trương Vũ, xỏ dép lê đi ra ngoài.