Mẹ Trương vốn đã cao hơn Tô Vân Hi, bà cao 1m65, hôm nay lại đi giày cao gót, dù Tô Vân Hi đi bốt Martin cao 3cm cũng vẫn thấp hơn bà một khúc.
Mẹ Trương nghĩ thầm, con bé này hơi nhỏ nhắn.
Không hiểu sao, rõ ràng bà đang thân thiện khoác tay cô, nhưng lại có cảm giác như đang bắt cóc con tin.
Mẹ Trương quan sát Tô Vân Hi từ trên xuống dưới.
Trông ngoan hiền đấy chứ, chỉ có điều hơi thấp, hóa ra con trai mình thích kiểu này.
Nhưng bà cũng không quá quan tâm, chỉ khoác tay Tô Vân Hi, ân cần nói:
"Đã đến nhà chúng ta rồi, còn khách sáo gì nữa, gọi bố mẹ là được rồi."
Tô Vân Hi cứng người, ngây ra đó gọi:
"Mẹ... mẹ ạ."
Mẹ Trương mỉm cười, con bé này thật đáng yêu.
Trương Vũ không nhịn được, quay mặt đi cười thành tiếng.
Sao mà cảnh này cứ quen quen.
Lúc trước em cười anh, giờ đến lượt anh cười em rồi nhé.
Tô Vân Hi đương nhiên nhận ra Trương Vũ đang lén cười mình.
Đồ đàn ông đáng ghét, lúc này không ra tay cứu vớt mình, lại còn xem mình cười nhá.
Trương Vũ, cứu em đi, Trương Vũ.
Bố Trương phẩy tay nói:
"Đi thôi, lên xe trước đã."
Một chiếc Honda CRV màu đen đậu bên đường, Trương Vũ định ngồi ghế sau cùng Tô Vân Hi, nhưng bị mẹ trừng mắt một cái, đành ngoan ngoãn ra ghế trước.
Ơ hay, trước đây ghế phụ không phải là chỗ ngồi quen thuộc của mẹ sao?
Sao lại vội vàng muốn trò chuyện với con dâu tương lai thế?
Trương Vũ bất lực ngồi vào ghế trước, nghĩ thầm không gian nhỏ thế này, mẹ nói con cũng nghe thấy hết mà.
Tô Vân Hi cứng đờ ngồi ở ghế sau.
Trương Vũ, cứu em với.
Hồi hộp quá huhuhu.
Mẹ Trương hỏi:
"Con bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Vân Hi đỏ mặt, ấp úng:
"Chưa... chưa có con ạ..."
Em và Trương Vũ chưa tính đến chuyện có con trong thời gian gần đâu, mà khoan đã, vừa gặp mặt đã hỏi chuyện này có phải hơi quá không?
Mẹ Trương khựng lại, nhận ra mình hỏi không rõ ràng, giải thích:
"Mẹ hỏi con bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Vân Hi lúc này mới hiểu ra, mặt càng đỏ hơn.
Hóa ra là hỏi em!
Ai đời vừa gặp mặt đã hỏi chuyện đó, kỳ lạ thật!
Cô nắm chặt váy, nói:
"Hai mươi hai tuổi ạ, sang tháng Năm là hai mươi ba..."
Mẹ Trương gật đầu.
Tốt, tuổi cũng xêm xêm.
"Thích ăn gì? Tối nay mẹ làm cho con ăn."
Tô Vân Hi ấp úng, cô thích ăn nhiều thứ lắm, nhưng giờ chẳng nhớ ra được cái nào, đầu óc trống rỗng.
"Con thích ăn gì cũng được ạ, mẹ làm gì con cũng thích."
Mẹ Trương thấy con bé này thật ngoan ngoãn đáng yêu, thảo nào con trai mình lại thích.
Bà ôm chặt Tô Vân Hi hơn, nói:
"Được, tối nay mẹ nhất định sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho con. Thế nào, hai đứa định bao giờ cưới?"
Tô Vân Hi cũng không biết, lúc này nhìn sang Trương Vũ.
Trương Vũ, anh nói gì đi!!!
Trương Vũ cảm nhận được sát khí phía sau, quay đầu lại nói:
"Mẹ, từ từ đã, tụi con tiết kiệm đủ tiền, lên kế hoạch cho tương lai rồi sẽ cưới."
Mẹ Trương trừng mắt:
"Thế thì phải đợi đến bao giờ, phải an cư rồi mới lạc nghiệp chứ."
Bà ta vắt chéo chân, ra dáng một người sành điệu.
"Bây giờ con không vội, con bé tốt thế này con đi đâu tìm được nữa, với cả, cưới xin cũng đâu ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai đứa, ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận, tốt biết bao, con gái nhà người ta cũng yên tâm hơn chứ, đúng không?"
Bà dạy dỗ Trương Vũ:
"Bây giờ, quan hệ nam nữ phức tạp lắm, chưa xác định rõ ràng đã lên giường với nhau rồi, như thế có được không?"
Cả hai đều toát mồ hôi hột.
Hình như... hình như có người làm thế thật?
Ai nhỉ?
Không đúng, đó gọi là chiến tranh lạnh, đúng rồi, đó gọi là chiến tranh lạnh, không phải quan hệ nam nữ phức tạp!