Hai người cùng vỗ tay với con mèo Ragdoll, nhưng con mèo này có vẻ không sợ người lắm, chỉ nhìn cặp vợ chồng ngốc nghếch này. Trương Vũ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưng con mèo. “Đã đóng cửa sổ chưa?” Tô Vân Hi gật đầu. “Đóng rồi đóng rồi, đóng kín mít rồi, chút kiến thức thông thường này em vẫn có.” Trương Vũ gật đầu. “Nói đến chuyện này, anh có một cái camera gia đình.” Tô Vân Hi đột nhiên quay đầu lại, khinh thường nhìn anh. “Anh yêu, sao anh lại có thứ này?” Trương Vũ giải thích. “Trước đây không phải anh sống một mình sao, dù sao cũng hơi lo lắng, nên đã lấy cái ở nhà đến, định đặt trong phòng ngủ, nhưng quên mất...” Ánh mắt Tô Vân Hi đầy vẻ khinh bỉ. “Em không tin.” Cô ấy nói. “Chắc chắn là anh có ý đồ xấu với em, rồi lén mua, đưa điện thoại cho em kiểm tra mau.” Trương Vũ đưa điện thoại của mình cho cô ấy. “Anh có ý đồ xấu với em thì cần gì phải giấu diếm.” Tô Vân Hi suy nghĩ. “Có nên quay phim không...” Trương Vũ che miệng cô ấy lại. “Chị ơi, em tha cho anh đi, đừng chơi trò này nữa, em cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút chứ.” Tô Vân Hi ho nhẹ một tiếng, nghe anh ấy nói vậy vẫn có chút vui vẻ, lẩm bẩm nói. “Sao anh biết em muốn nói gì, anh cũng có vấn đề đấy...” Trương Vũ cãi lại, à không, giải thích. “Anh chẳng lẽ không hiểu em sao? Em vừa mở miệng là nói lời tục tĩu, trong đầu toàn là rác rưởi màu vàng.” Niềm vui của Tô Vân Hi biến mất. Đáng ghét, ai trong đầu toàn là rác rưởi màu vàng chứ! Anh đừng có nói bậy. Tô Vân Hi gạt tay Trương Vũ ra. “Chỉ là em đang nghĩ quay lại rồi sau đó chúng ta cùng xem, nói không chừng cũng rất...” Cô ấy càng nói càng không nói nên lời. “Thôi không nói nữa, cuộc sống này thật quá trụy lạc, không đúng, anh là ông bố hư hỏng này, nói gì trước mặt con trẻ vậy!” Trương Vũ bật ra một tiếng “hả” đầy khó tin. “Chờ đã, rõ ràng em là bà mẹ hư hỏng mà, không thể làm gương tốt cho con trẻ, sau này biết làm sao?” Nhị Cẩu lăn lộn trên mặt đất, lặng lẽ bỏ đi, nó bất lực cào cào máy cho mèo ăn tự động, dường như đang nghĩ tại sao vẫn chưa có thức ăn.Chương 168: Nhị Cẩu gặp vấn đề rồi Cuộc sống chăm con của hai người bắt đầu. Chủ của Nhị Cẩu đã dặn dò đủ thứ. Tóm lại, Nhị Cẩu là một con mèo rất dễ nuôi, giống chó, đói thì biết tự đi ăn, cũng biết tự đi vệ sinh vào khay cát. Trương Vũ và Tô Vân Hi cảm thấy có thêm một con mèo trong nhà, hình như cũng khá thú vị. Bảy giờ tối, Tô Vân Hi tan làm về nhà. Hôm nay đã là ngày thứ ba họ nuôi Nhị Cẩu. Tô Vân Hi mở cửa, đèn trong nhà sáng trưng, rõ ràng là đã có người về rồi. Cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang dọn khay vệ sinh cho mèo. Trương Vũ xúc phân mèo vào túi rác, còn ngân nga một giai điệu, có vẻ như rất thích thú với quá trình này. Tô Vân Hi đóng cửa lại, đứng ở cửa. Có phải người đàn ông nào đó đã quên điều gì rồi không? Trương Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Vân Hi, chào cô ấy. “Vợ yêu, em về rồi à?”Tô Vân Hi khoanh tay, chiều cao mét năm sáu cũng toát ra khí thế một mét tám. Đáng ghét, đừng có dọn phân mèo nữa! Tô Vân Hi lúc này đã hiểu được tâm trạng của Trương Vũ, vừa về nhà mà không được ôm quả thực rất khó chịu. Nhanh, đến, ôm, em!!! Trương Vũ gói phân mèo lại, ném vào thùng rác, sau đó đi rửa tay. Anh trở lại phòng khách, Tô Vân Hi vẫn đứng ở cửa. Trương Vũ tiến lại gần, giải thích. “Anh vừa mới dọn phân mèo, nên...” Tô Vân Hi nhìn anh đi tới, hừ lạnh một tiếng. “Cớ.” Trương Vũ dang rộng vòng tay. “Ôm vợ yêu của anh nào.” Tô Vân Hi khịt mũi, trên mặt lộ ra vẻ "Em không muốn cười nhưng không nhịn được khóe miệng nhếch lên", cô ấy nhún chân, nhảy lên ôm lấy Trương Vũ. Trương Vũ hơi hoảng hốt đỡ lấy cô, hai tay nắm chặt lấy bắp đùi cô, sợ cô ấy ngã. “Em cẩn thận một chút.” Tô Vân Hi vòng tay qua cổ Trương Vũ. “Em biết anh sẽ đỡ em mà, Nhị Cẩu đâu rồi?” Trương Vũ bất lực nói. “Đang ngủ trong ổ kìa.” Tô Vân Hi hừ một tiếng. “Ban ngày ngủ cái gì mà ngủ? Ban ngày không hành mèo, ban đêm mèo hành người.” Trương Vũ đặt cô ấy xuống.