Trong phòng có một chiếc giá treo quần áo bằng thép treo vài bộ đồ.
Sau gần chín tháng đi làm, hai kẻ keo kiệt này cuối cùng cũng chịu bỏ tiền ra mua một số vật dụng sinh hoạt.
Tuy nhiên, họ vẫn không nỡ mua những món đồ lớn, một phần vì thực sự không muốn tiêu tiền, một phần khác là vì nếu phải chuyển nhà thì những thứ này sẽ trở thành gánh nặng.
Một khi đã đi làm ăn xa, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, thay đổi công việc, chủ nhà có việc, đủ loại lý do đều có thể phải chuyển đồ, cho nên nếu thuê nhà ở bên ngoài thì đồ đạc càng ít càng tốt.
Tô Vân Hi nhảy đến bên cạnh giá treo quần áo, giang hai tay ra, khoa tay múa chân trước giá treo.
“Tèn tén ten, anh xem bộ nào hợp nào?”
Trương Vũ nhanh chóng liếc nhìn.
“Sao còn có cả đồ hầu gái nữa vậy?”
Tô Vân Hi chống cằm nói.
“Em thấy mặc đồ hầu gái và trang phục quản gia đi đăng ký kết hôn cũng là độc nhất vô nhị đấy chứ.”
Trương Vũ xua tay.
“Độc nhất vô nhị thì độc nhất vô nhị thật, nhưng mà cũng xấu hổ c.h.ế.t đi được.”
Tô Vân Hi nhìn cậu ấy.
“Thật hay giả vậy? Sao em lại cảm thấy hình như anh không nghĩ như vậy?”
Trương Vũ im lặng một lúc, cậu ấy thực sự không nghĩ như vậy, không chỉ vì xấu hổ.
Tô Vân Hi như nhìn thấu suy nghĩ của Trương Vũ, nheo mắt đưa tay chỉ vào cậu ấy.
“Nói thật đi.”
Trương Vũ nói thật.
“Đồ hầu gái của vợ anh chỉ có thể mặc cho anh xem thôi, xin lỗi nhé, anh là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh.”
Trương Vũ nói ra sự thật.
Tô Vân Hi nghe vậy thì rất vui.
“Ồ ồ, không ngờ anh Trương Vũ lại thật thà như vậy, phần thưởng cho anh đây!”
Trương Vũ phấn khích.
“Phần thưởng?”
Tô Vân Hi đỏ mặt.
“Phần thưởng, tối nay…”
Trương Vũ nhìn cô ấy.
Tô Vân Hi quay đầu đi, lại vỗ vỗ giá treo quần áo.
“Nói sau đi! Xem mặc gì cho hợp trước đã!”
Trương Vũ lại nhìn.
“Sao còn có cả sườn xám nữa, tuy rằng cũng khá đẹp.”
Tô Vân Hi luôn cảm thấy Trương Vũ sắp nói ra lời lẽ bất lịch sự.
“Chắc anh không định nói n.g.ự.c em lép mặc không nổi chứ?”
Trương Vũ lắc đầu.
“Sao có thể, lúc trước anh toàn nói giận thôi, chẳng phải đã nói rồi sao, dù em có mặc đồ bơi học sinh tiểu học anh cũng thích em mà?”
Tô Vân Hi siết chặt nắm đấm.
Khốn kiếp, có kẻ đang quang minh chính đại giở trò lưu manh!
Vai cô ấy rũ xuống.
“Haiz, hết thuốc chữa rồi.”
Trương Vũ đi tới trước quần áo, đưa tay ra, sờ vào một bộ trong số đó.
Đó là một chiếc váy dài màu trắng, mặc dù kiểu dáng có hơi khác một chút nhưng vẫn có vài phần giống với trong ký ức.
Tô Vân Hi nhảy chân sáo đến gần, dựa vào bên cạnh cậu ấy.
“Sao vậy, nhớ lại chuyện cũ à?”
Thời đại học, Tô Vân Hi thường mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Trương Vũ gật đầu.
“Cũng coi là vậy, lâu rồi không thấy em mặc váy trắng.”
Tô Vân Hi quay đầu nhìn Trương Vũ.
“Vậy mặc cái này được không? Hình như cũng ổn đấy chứ.”
Trương Vũ suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
“Không, không mặc cái này.”
Tô Vân Hi có chút bất ngờ.
“Tại sao, em còn tưởng anh muốn xem em mặc lại váy trắng chứ.”
Ngón tay Trương Vũ rời khỏi chiếc váy dài màu trắng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Vân Hi.
“Nói sao nhỉ, chúng ta đều phải vứt bỏ quá khứ để tiến về phía trước đúng không? Tuy rằng anh rất muốn xem em mặc váy trắng lần nữa, nhưng không cần phải mặc cái này để đi đăng ký kết hôn, chúng ta đều đã khác xưa rồi đúng không?”
Tô Vân Hi lắc lư người sang hai bên, khóe miệng nhếch lên.
“Vậy anh muốn mặc gì? Em hết ý tưởng rồi, hay là mặc thường phục?”
Trương Vũ lấy điện thoại ra, tìm kiếm một chút, đưa cho Tô Vân Hi xem.
“Kiểu này thì sao, váy mã diện.”
Tô Vân Hi nhìn lướt qua, cả nam và nữ đều là áo trắng, nữ là váy dài màu đỏ, nam là màu đen, nhìn có vẻ ngoài ý muốn rất hợp.
“Rất đẹp đấy, hình như một bộ cũng không đắt lắm, cái này cũng được! Vậy lấy cái này đi.”
Tô Vân Hi rất hài lòng, người đàn ông này thật sự rất chu đáo.
Cô ấy khẽ chạm vào cánh tay Trương Vũ nói.
“Anh Trương Vũ, anh đúng là người vợ đảm đang đấy.”
Trương Vũ bất lực nhìn cô ấy.
“Em có muốn nghe lại xem mình đang nói nhảm nhí gì không vậy?”