“Đúng là tớ thích cậu đấy, cho tớ ngủ chung giường với cậu đi!”
Nửa thật nửa giả.
Trương Vũ nghĩ cô nàng này sao lại dễ dãi đến mức nói ra hai chữ “thích” như vậy.
“Đừng có nói đùa mấy chuyện này, dù là tớ…”
Tô Vân Hi quay đầu lại nhìn Trương Vũ.
“Dù là cậu?”
Trương Vũ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Vân Hi, thở dài.
“Thôi, tùy cậu vậy.”
Tô Vân Hi kéo tay Trương Vũ đi vào phòng.
“Vậy cậu đi lấy gối với tớ đã.”
Trương Vũ nghĩ cô nàng này nhát gan đến mức nào, đến phòng mình mà cũng không dám vào.
Vì vậy, Tô Vân Hi ôm gối và chăn của mình, lại lên giường Trương Vũ.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, đèn trong phòng vẫn sáng.
Trương Vũ đưa tay định tắt đèn thì nghe thấy giọng Tô Vân Hi.
"Đừng tắt..."
Trương Vũ nói.
"Ngủ như vậy không được đâu, hơn nữa có anh ở đây rồi mà, bất kể là ma quỷ gì, cứ đến đây anh cho mỗi đứa một đ.ấ.m là xong, được chưa?"
Tô Vân Hi ngừng một chút.
"Vậy... anh tắt đi."
Trương Vũ tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vo vo của điều hòa.
Trương Vũ xoay người, đối diện với đôi mắt của Tô Vân Hi.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Chương 46: Tiếng sủa và nụ hôn
Tô Vân Hi kỳ thực vẫn còn hơi sợ, nhưng có Trương Vũ ở bên cạnh nên cô đỡ hơn nhiều.
Trong bóng tối, cô nhìn Trương Vũ, chăm chú quan sát cậu.
Cô ấy hơi ngại ngùng hỏi.
"Em... có phải là quá ồn ào không?"
Trương Vũ trả lời.
"Cuối cùng cậu cũng nhận ra điều này sao?"
Trương Vũ không ngờ Tô Vân Hi lại hỏi câu này, chẳng lẽ trước đây cô ấy không hề cảm thấy mình ồn ào sao?
Tuy nhiên, kỳ thực cậu lại khá thích điểm này của cô.
Vẫn còn thích, vẫn còn thích sao?
Đúng là thích.
Không có điểm nào không thích sao?
Hình như thật sự không có.
Trương Vũ nghĩ vậy, cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa rồi.
Tô Vân Hi sờ sờ mặt, hơi ngại ngùng nói.
"Xin lỗi nha..."
Quả nhiên Trương Vũ vẫn thích mình như trước đây, dịu dàng, yên tĩnh, để tóc dài, nhìn cũng rất ngoan ngoãn, giống như một cô gái văn học.
Nhưng mà đọc tiểu thuyết kỳ quái có được coi là cô gái văn học không?
Tô Vân Hi cảm thấy hình như không hẳn.
Trương Vũ lắc đầu.
"Không sao, không có gì, đã là hai người sống cùng nhau thì đương nhiên phải náo nhiệt một chút mới tốt, đây là điều mà sống một mình không thể nào trải nghiệm được."
Tô Vân Hi nghe vậy, gật đầu lia lịa.
Cô ấy như chợt nghĩ ra điều gì đó, nói.
"Em đang nghĩ..."
Trương Vũ nhìn cô.
"Cậu đang nghĩ gì?"
Tô Vân Hi nghiêm túc nói.
"Em phát hiện chúng ta thường xuyên ngủ chung một phòng, như vậy... tiền thuê nhà có phải là lãng phí không?"