Trương Vũ cảm thấy gió đêm hè nóng bức vô cùng, gạch men sau lưng cứng ngắc vô cùng, nhưng eo sau lưng lại truyền đến cảm giác mát lạnh, coca chảy tràn từ từ thấm ướt quần áo anh, cảm giác từ làn da của Tô Vân Hi truyền đến tay, lại mềm mại đến vậy.
đủ loại cảm giác hỗn tạp lại với nhau, khiến anh cảm thấy tất cả những điều này thật nực cười và kỳ lạ.
Rõ ràng lẽ thường là coca đổ ra thì phải lau sạch mới đúng, nhưng bây giờ mình lại nằm trên sàn nhà hôn người yêu cũ.
Mình đang làm cái quái gì vậy?
Trương Vũ nghĩ thầm, rồi ôm Tô Vân Hi chặt hơn.
Tô Vân Hi khẽ rên lên một tiếng, dường như cảm nhận được động tác của Trương Vũ.
Tên này, ôm chặt như vậy làm gì?
Vốn đã khó thở rồi, bây giờ càng khó thở hơn.
Nhưng Tô Vân Hi lại cảm thấy như vậy ngược lại còn… thoải mái hơn tưởng tượng.
Cơ thể áp sát vào người cậu ta, cảm nhận bàn tay to lớn của cậu ta nhẹ nhàng di chuyển trên lưng mình.
Mình tiêu rồi.
Tô Vân Hi nghĩ trong tình huống này mà mình vẫn còn cảm thấy muốn tiếp tục hôn nữa thì mình tiêu rồi.
Tên này bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mình rồi sao?
Đừng sờ nữa, còn sờ còn sờ, đáng ghét c.h.ế.t đi được, cậu sờ cái gì vậy hả, sờ nữa là sờ đến m.ô.n.g rồi đấy!
Tô Vân Hi mở mắt ra, đứng dậy khỏi người Trương Vũ, rồi hừ lạnh với Trương Vũ một tiếng.
“Đồ lưu manh.”
Hai tay Trương Vũ vẫn đang nắm lấy eo Tô Vân Hi, có chút thịt nhỏ, cảm giác sờ thật tuyệt vời.