Sóng Gió Độc Thân Ở Tiệc Tất Niên

Chương 6



Tôi đọc ra được sự bực bội trong những dòng tin nhắn của anh ta. Tuy nhiên Trương Sâm cũng không cố tình kéo dài, anh trả lời thẳng thừng: "Hôm nay tôi chuyển."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đã chuyển đi hôm nay rồi thì cũng chẳng sao. Tôi vốn không thích cái cảm giác chia tay rồi mà vẫn còn dây dưa với nhau. Cứ như trong cổ họng mắc một cái xương cá, nuốt không trôi mà nhả cũng không xong.

Chỉ là tôi thế nào cũng không ngờ tới, Trương Sâm lại chuyển nhà. Nhưng mà nơi chuyển đến, lại ngay đối diện nhà tôi. Tôi có chút buồn cười nói với Thẩm Vi: "Người yêu cũ chuyển nhà, chuyển đến ngay đối diện nhà mình. Anh ta còn vượt qua vòng phỏng vấn của công ty chúng ta, được phân về làm dưới trướng mình, cậu nói xem thế giới này có kỳ diệu không?"

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh sáng sớm mở cửa, đụng mặt Trương Sâm. Sau đó hai người lạnh lùng nhìn nhau một cái, trước sau đi đến công ty. Kết quả đi làm phát hiện ra, hai người còn ngồi gần nhau, thật là ngượng ngùng.

Cảm ơn anh, tôi còn chưa đi làm mà đã thấy ngại rồi. Đầu dây bên kia, Thẩm Vi hét lên không thành tiếng: "Tên thần kinh à?! Cưng à, mai tớ đưa cậu đi làm nhé! Nếu thằng khùng đó còn dám bén mảng đến gần cậu, tớ sẽ bảo anh tớ xử đẹp nó luôn!"

Tôi định nói không cần đâu, nhà tôi cách công ty có mười mấy phút đi bộ thôi. Nhưng Thẩm Vi nhất quyết đòi đưa đi, tôi đành đồng ý.

Sáng thứ Hai, trời âm u, mưa lất phất. Xe của Thẩm Vi đã đỗ sẵn dưới nhà từ sớm. Cô ấy nhắn tin cho tôi: "Cưng à, cứ thong thả, không phải vội đâu nhé." Cô ấy đang ở quán cà phê, đợi lát nữa sẽ đưa tôi đi ăn sáng rồi vòng qua công ty.

"[Xuống ngay đây.]"



Tôi vừa buồn cười vừa không biết nên làm gì. Cũng không thể để Thẩm Vi chờ lâu, tôi vội vàng rửa mặt rồi ra khỏi nhà. Vừa mở cửa, quay lại lấy ô thì tôi đụng ngay Trương Sâm ở phòng đối diện. Theo phản xạ, tôi chào: "Chào anh, hôm nay anh cũng đi sớm thế à?"

Trương Sâm không đáp, mặt lạnh tanh như tôi đang nợ tiền anh ta không bằng. Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi, cầm hai cái ô rồi quay ngoắt đi thẳng.

Tôi chớp mắt, rồi chợt nhận ra. Hình như Trương Sâm vẫn đang giở trò chiến tranh lạnh, chờ tôi xuống nước làm lành? Nhưng lúc đó chúng tôi còn là người yêu, tôi quan tâm anh ta nên mới nhường nhịn. Giờ đây, chúng tôi chẳng còn quan hệ gì, tôi coi anh ta như một người bình thường mà tôi quen biết. Thế mà Trương Sâm dường như vẫn chưa chấp nhận được điều đó, vẫn giữ cái thái độ cao ngạo. Tôi cảm thấy hơi bất lực, không biết khi biết tôi là sếp của anh ta, anh ta sẽ có phản ứng gì. Nhưng kệ anh ta, dù sao thì chúng tôi cũng đã chia tay rồi.

Tôi không bận tâm suy nghĩ về Trương Sâm nữa, đóng cửa rồi xuống nhà. Không ngờ lại thấy anh ta đang đứng cạnh xe của Thẩm Vi, vẻ mặt nghiêm túc đưa ô cho cô ấy. Tôi nghe thấy Trương Sâm nói bằng giọng lạnh lùng: "Trùng hợp thật đấy, Vi Vi, lại gặp em ở đây. Cơn mưa này đến bất ngờ quá, anh đoán em không mang ô, em cứ cầm tạm cái này nhé, đừng để bị ướt!"

Thấy người trong xe không có phản ứng gì, thậm chí còn không thèm hạ kính xe xuống, Trương Sâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dạo này cúm A đang bùng phát mạnh đấy, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Thật là quan tâm, thật là dịu dàng. Tôi chớp mắt, dưới ánh nhìn của Trương Sâm, mở cửa sau xe. Mặt Trương Sâm biến sắc, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đưa tay ngăn tôi đóng cửa lại. Rồi anh ta thò đầu vào, còn định nhét cả cái ô trong tay vào trong xe. "Vi Vi, đây là..." Trương Sâm nhìn thấy người đang ngồi ở ghế lái, lời nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Ngay sau đó, mặt Trương Sâm biến sắc, anh ta hỏi thẳng: "Đây là xe của Vi Vi, anh là ai? Hai người có quan hệ gì?!"

Anh ta đột ngột nhìn về phía tôi, rồi lại hỏi thêm: “Anh và Hứa Minh Thư có quan hệ gì?"