Song Hành

Chương 54: Giết




Nghĩ tới đây, cậu ta liền không khỏi tức giận mà nghiến chặt răng.


Trong vòng một tháng như tù binh bị giải tới nơi này, cuộc sống căn bản còn không bằng chó.


Phải nói đến lúc sau công cuộc cai nghiện thống khổ đó, bọn họ mới chân chính biết được như thế nào là thống khổ thật sự.


Huấn luyện liên tục, như một cỗ máy!


Nào là thao trường, sân tập bắn, phòng tập võ, kéo theo các thứ kiến thức gò bó phải học tập. Mỗi ngày đều là lao động không ngưng nghỉ. Nếu gọi là bóc lột, cũng không khỏi quá nói tránh.


Không phải là chưa từng phản kháng qua, chỉ là mọi người ở đây đều như một cỗ máy thật sự, xem những thứ đau khổ kia thành hạnh phúc, thành lý tưởng cao đẹp, đến nỗi bọn họ chỉ buông bỏ một chút liền có hình phạt đặc biệt kinh tởm chờ đợi.


Mệt, rất mệt.


Mệt đến mức có thể vừa chạy vừa mơ thấy cuộc sống tươi đẹp trước kia của mình. Mệt đến mức mỗi ngày đều kiệt sức đến ngất xỉu.


Thật sự, không khác gì địa ngục.


Lâm Mặc giương mắt nhìn đám trẻ vẫn đang diễn trò, trong lòng có một chút ngoài dự liệu.


Phản ứng không mấy để tâm đến Huân Liệt này, đáng lẽ không nên có...


Cô rũ mi trầm ngâm vài giây, tiếp theo hướng về phía chiếc ghế duy nhất mà đi, sau khi đặt mông ngồi xuống liền nâng tay chống cằm, nói với người của mình: "Chưa tập giết người?"


"Vẫn chưa ạ." Người kia cung kính cúi đầu.


Nhìn bộ dáng bình thản khác thường của bọn nhóc con, cô khẽ vuốt cằm. Ánh mắt không chút nào sai lệch phóng thẳng đến bàn tay hơi run rẩy đang nắm chặt sau lưng của Tịch Ngôn, nhẹ cười.


Diễn trò thật tốt.


"Tịch Ngôn." Lâm Mặc nhẹ bổng gọi một tiếng.


Hắn nhìn sang, vô thức nín thở.


"Để cậu ta tới."


"Vâng."


Sau một tiếng đáp cung kính, Tịch Ngôn cảm thấy bắp chân chợt đau nhức, phịch một cái, thân thể theo quán tính ngã về phía trước, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.


"Ngôn!"


Hắn theo bản năng nhìn về phía người vừa cất giọng, chỉ thấy Liêu Ninh đã bị ấn sát mặt đất, ngay cả Chu Lăng và Liêu Thần cũng đang dùng tư thế giống hắn mà chống chọi.


Chỉ có Đường Lam Thiên là lông tóc vô thương.


Cậu nhóc nhỏ nhắn chợt rùng mình, không những không cảm thấy may mắn mà còn mơ hồ bất an.


Nếu như cậu ta cũng giống bọn họ, nếu như cậu ta không phải là người duy nhất không bị động vào, có lẽ cậu ta còn có thể thở phào một hơi.


Cái cảm giác đặc biệt này.


Tựa như tất cả mọi người đều bị lạc vào khu rừng thần bí, nhưng chỉ có cậu ta là người được ác thú chú ý đến.


Rình rập, tấn công, và xé nát.


Trong đầu không tự chủ mà hồi tưởng lại những lời mọi người đã thoả hiệp.
________


"Vừa nghe những người lính kia nói chứ? Gia chủ, người của thành phố H, hơn nữa còn có riêng một tầng huấn luyện vừa đồ sộ lại bí mật như thế này, một tay che trời, tránh khỏi kiểm soát. Người này không đơn giản."


Tịch Ngôn tựa vào bức tường cứng rắn của nhà giam, im lặng nghe những gì Chu Lăng nói, không có phát biểu.


"Cậu đoán được là ai sao?" Liêu Thần ở một bên nóng nảy hỏi ra.


Chu Lăng nhíu mày: "Không chắc lắm, nhưng với bãn lĩnh này, phạm vi được thu lại rất hẹp. Có hai người, một là của Lâm gia, người còn lại, chính là đến từ nhà họ Khúc. Quanh đi quẩn lại, gần nhất chúng ta chỉ đắc tội với một người họ Lâm, nhưng theo như tôi đã điều tra trước đó, gia chủ Lâm gia vẫn còn đang ở Hoa Kỳ trong thời gian Lâm Mặc đến đảm nhiệm lớp chúng ta. Vậy nên chỉ còn lại một người, nhưng chúng ta lại chưa từng gặp mặt hắn, đừng nói đến đắc tội. Vậy nên, tôi mới không chắc còn có người thứ ba nữa hay không."


Tất cả đột nhiên im lặng, trong đầu không ngừng xốc nảy qua lại, vắt hết trí tuệ để tìm ra thân phận của một người.


Đương lúc bầu không khí đang căng thẳng, một giọng nói trầm thấp u ám từ trong góc tối bỗng truyền đến,"Làm sao cậu biết không phải cô ta?"


Nhìn Tịch Ngôn ngồi rất xa bọn họ, Đường Lam Thiên nghi vấn: "Ngôn, cậu có ý gì?"


Từ trong bóng tối, hắn chậm rãi đi đến, ngồi xuống trước mặt ba người, phân tích: "Chính Chu Lăng đã nói, Lâm gia có thế lực rất lớn, vậy cậu nghĩ bản lĩnh của cậu to đến đâu mà có thể điều tra được lịch trình của người gia chủ này?"


"Ý cậu là..." Chu Lăng như có điều suy nghĩ.


Tịch Ngôn ở một bên vẫn tiếp tục nói: "Đến cả tên họ đều giống nhau. Cách hành xử lại quyết đoán không nể nan bất cứ ai, hơn nữa bản lĩnh xem ra còn rất lớn. Muốn tôi tin đó là trùng hợp. Không thể."


"Theo lời cậu nói. Người bắt chúng ta đến đây, là Lâm Mặc?"


Hắn cười khẩy: "Không thì còn có thể là ai."


"Nhưng mà..." Đường Lam Thiên phồng má: "Tại sao chứ? Nếu nói chính xác lại, chúng ta chưa hề đắc tội người này mà!"


"Chúng ta không đắc tội, nhưng chưa chắc gì người sai khiến chúng ta không đắc tội."


"A..." Trong phòng giam bỗng vang lên một tiếng rên rất khẽ. Tất cả đều dừng lại, xoay đầu nhìn sang.


"Ninh Ninh, cậu tỉnh rồi!" Đường Lam Thiên một phen nhào tới.


"Đau đau." Cậu ta hét thảm, mặt nhăn lại thành một đoàn.


Đợi khoảng một lúc lâu sau.


"Thế là sao?!"


Liêu Ninh kích động trợn mắt, "Các cậu nói, người bắt bọn mình vào đây chính là ả đàn bà kia?!"


"Rất có thể." Chu Lăng thờ ơ đáp.


"Vậy bây giờ..."


"Suỵt!"


Tịch Ngôn bỗng cắt ngang lời cậu ta, dùng tay ra dấu mọi người im lặng.


Tiếng bước chân từ xa tới gần, vang lên hữu lực mà có quy củ.


Cửa nhà giam xuất hiện một người đàn ông mặc đồng phục huấn luyện, tiếng mở khóa vang lên, người đàn ông bước vào, theo sau lại là một đám người khác.


"Đi." Người đàn ông phất tay.


Đám người phía sau lập tức chia ra, chạy đến gần bọn họ, khống chế từng người một.


"Thả ra, có chuyện gì?! Tôi nói cho các người biết..."


"Liêu Ninh!" Tịch Ngôn gằng giọng, mặc kệ hai cánh tay bị kiềm chế phía sau lưng, "Bình tĩnh."


"Này anh, có thể nói một chút, chúng ta đây là phải đi nơi nào?" Liêu Thần cười khàn hỏi ra.


Một đám người đều không nói gì, chỉ chuyên chú hoàn thành nhiệm vụ, giải bọn họ đi.


Tịch Ngôn thấy thế, ánh mắt bèn trầm xuống vài phân, im lặng cúi gằm mặt, dùng khẩu hình nói với từng người đi qua: "Bình tĩnh. Bất kể gặp phải chuyện gì đều không được xúc động."
____


Lại trở về hiện tại.


Bởi vì những người trước mặt đều đã ngã xuống nên nhất thời không còn ai che chắn, khoảng không gian phía trước bỗng nhiên trống vắng, làm cậu ta ngay lập tức đối diện với tầm mắt của Lâm Mặc.


Một đôi mắt đen xoáy sâu hoắm.


Nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm, nhịp tim cũng vì kinh hoảng mà đập nhanh liên hồi, Đường Lam Thiên ách cổ họng, hít sâu vài hơi động tác e dè.


Quỳ xuống.


"A..."


Tiếng cười khẽ châm chọc bỗng vang lên. Đường Lam Thiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Bởi vì tiếng cười trầm khàn đến khản đặc đó, lại phát ra từ phía Huân Liệt.


Người đàn ông quỳ rạp trên đất, hai tay bị trói về phía sau, khắp người đều là dấu vết bị tra tấn. Hắn hơi ngẩng mặt, đôi mắt âm u đầy châm biếm: "Một đám ngu ngốc..."


Lâm Mặc trầm lặng xoay chiếc nhẫn trên tay, âm thanh lãnh đạm cũng theo đó mà truyền đến: "Bắt đầu đi."


Ngay lập tức, một khẩu súng được ném đến trước mặt Tịch Ngôn.


Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm thứ vũ khí được bao bọc bởi màu đen lạnh lẽo dưới mặt đất, hô hấp đình trệ, hầu kết không quy luật lăn lộn.


"Giết, hoặc chết."


Bên thái dương bỗng mát lạnh, giọng nói nghiêm chỉnh đến đáng sợ của người đàn ông từ phía sau truyền đến.


Hắn đờ đẫn nhìn về phía Huân Liệt đang quỳ rạp, khẽ nhắm mắt lại.


Vài phút sau.


Lâm Mặc bình tĩnh bước ra khỏi con ngõ nhỏ, ngồi vào một chiếc ô tô quen thuộc, mặt không đổi sắc khởi động xe.


"Anh ngửi thấy mùi máu." Khúc Thừa lập tức ghé lại gần.


Lâm Mặc không mặn không nhạt ừ một tiếng.


Anh hỏi: "Lại xử lý người nào?"


"Huân Liệt."


Khúc Thừa tức khắc nheo mắt: "Em rốt cuộc là vì ai..."


Lâm Mặc: "Cả hai."


Nghe thế, Khúc Thừa có chút rầu thu người về, "Chết chưa?"


Cô theo thường lệ gật đầu.


...


"Mặc."


Quên mất.


Lâm Mặc bất đắc dĩ nhìn qua, mở miệng trả lời: "Chết rồi."


"Chỉ như vậy?" Khúc Thừa tựa hồ có chút khó hiểu, "Em còn không phải thương chết cái thằng cha Lâm Tuấn Hàn? Mất năm năm mới bắt được hung thủ, vậy mà chỉ đơn giản giết?"


Lâm Mặc một bên quan sát hai bên đường, một bên không chút để ý ồ lên: "Giết, đã không đơn giản."


Khúc Thừa ngã vào lưng ghế, nhướng mày: "Sao đột nhiên lại lương thiện thế này?"


Quan cảnh xung quanh đường không ngừng thay đổi, nhưng lại không tìm được thứ mình cần, Lâm Mặc có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu vẫn bằng phẳng, không chút trập trùng kể ra: "Năm đó chính Lâm Hoàn đã thiết kế đồ sát cả nhà hắn, Huân Liệt may mắn trốn thoát, còn được người cứu giúp sống sót qua một đêm, hắn luôn nghĩ là ông ta."


Khúc Thừa chăm chú nghe, ừ một tiếng: "Thế nào?"


Lâm Mặc liếc anh một cái, tiếp tục: "Nhưng căn bản không phải. Em hoài nghi người đó là Tuấn Hàn."


"Em nói cho hắn biết?"


"Ừ." Lâm Mặc nhấn mở cửa xe, đốt một điếu thuốc.


"Hắn tin?" Khúc Thừa có chút tò mò. Chính cô cũng nói, chỉ mới là hoài nghi, vậy chứng cứ ở đâu, làm sao để Huân Liệt tin tưởng người đó là Lâm Tuấn Hàn. Hơn nữa, Lâm Tuấn Hàn chưa hẳn là ân nhân của hắn.


"Ông ấy lừa gạt hắn, về sau lại lợi dụng ân tình này mà sai khiến hắn như một con chó, em có bằng chứng." Người nào đó thờ ơ ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi mắt vẫn không ngừng quan sát, "Người năm đó cứu hắn cũng là người Huân Liệt để tâm nhất. Đến lúc sống chết, mặc kệ có phải Tuấn Hàn hay không, hắn đều tin."


Thanh âm khác thường.


Khúc Thừa đột nhiên nheo mắt, hồn nhiên quên đi vẫn đề vừa rồi: "Lại hút thuốc?!"


Lâm Mặc im lặng.


Quên mất.


Cô tranh thủ hút thêm một hơi, dụi tắt điếu thuốc để vào chai nước, động tác lưu loát đóng cửa xe.


Cảm nhận được luồng gió đã ngừng thổi, Khúc Thừa nghi ngờ hỏi: "Dập chưa đấy?"


"Rồi." Lâm Mặc đạm nhiên đáp.


"Phổi cũng không biết đã đen bao nhiêu!" Khúc Thừa một hơi dựa lên ghế, âm dương quái khí oán giận.


Người nào đó chớp chớp mắt.


"Ruột cũng không biết đã bị cồn rửa qua bao nhiêu lần!"


Lúc này, xe đột ngột dừng lại.


Lâm Mặc gạt cần, bình thản nhìn qua: "Đến."