Quá trình chờ đợi lúc nào cũng dài dằng dặc và vô cùng nhàm chán, Tô Ánh Hàm nghĩ rằng mình sẽ không thèm để ý, nửa tháng này tiếp tục tiêu sái ăn uống vui chơi, nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không làm được.
Cô luôn nhớ đến Tần Tu.
Thấy tâm trạng của con gái không tốt, ba Tô mẹ Tô đã tổ chức cho cô một bữa tiệc hoành tráng vào ngày sinh nhật, nhưng Tô Ánh Hàm vẫn không có lấy một chút cao hứng.
Cô vẫn đang chờ tin tức của Tần Tu, nhưng mãi đến hơn 12 giờ, Tần Tu cũng chưa thèm nhắn cho cô một cái tin nhắn chứ nói gì đến một cuộc điện thoại.
"Quả nhiên là do tôi tự mình đa tình!"
Tuy rằng cô không nói cho Tần Tu biết sinh nhật mình là ngày nào, nhưng đến khách sạn nước ngoài mà cô ở Tần Tu còn có thể tìm được, vậy mà ngày sinh nhật của cô anh cũng không điều tra ra?
Tần Tu chính là không thèm để ý cô.
Tần Tu chỉ đơn thuần là muốn làm với cô mà thôi.
"Mất công lúc trước mình còn nghĩ rằng, nếu hôm nay anh ấy gọi điện cho mình, chúc mình sinh nhật vui vẻ..."
"Một mình em đứng đó lẩm bẩm cái gì vậy?" Tần Nhiên bước tới gọi cô, "Mọi người đều đang chờ em đó, đi, đi ra ngoài chơi nào."
Tô Ánh Hàm buồn bã ngửa đầu uống một ngụm rượu, ôm lấy Tần Nhiên, nói: "Đi, đi ra ngoài chơi, hôm nay không say không về!"
Nhưng mà Tô Ánh Hàm vốn ngàn ly không say, cuối cùng cả bàn người đều gục vì rượu, cô vẫn cứ vững vàng không ngã.
Vẫn là mẹ Tô thấy con gái không được, vừa dỗ vừa khuyên cô về phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa cẩn thận cho Tô Ánh Hàm, Đoạn Duyệt hỏi Tần Nhiên: "Con cãi nhau với con bé sao?"
Tần Nhiên: "Cái này... Không có ạ."
Đoạn Duyệt: "Vậy sao mấy ngày nay con bé lại không vui vẻ chút nào?"
Bởi vì Tần Tu bận đi công tác, nên phỏng chừng hôm nay không liên lạc với Tô Ánh Hàm...
Nhưng những lời này Tần Nhiên chắc chắn không thể nói cho Đoạn Duyệt rồi, vậy nên hắn hoa ngôn xảo ngữ nói hươu nói vượn một hồi, cuối cùng cũng có thể tiễn Đoạn Duyệt đi nghỉ ngơi.
Sau khi say rượu, những cơn đau đầu là không thể tránh khỏi. Hôm sau Tô Ánh Hàm mở mắt ra liền phát hiện đầu đau đến không chịu được, bất quá cỗ đau đớn này cũng giúp cô suy nghĩ cẩn thận. Cô không nên ôm bất kỳ ảo tưởng gì với Tần Tu, hai người từ đầu đến cuối cũng chỉ là bạn tình, chờ đến khi làm xong lần cuối cùng này, cô và Tần Tu sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Đả thông tư tưởng xong, tâm trạng Tô Ánh Hàm tốt hơn hẳn, cô không nhớ đến Tần Tu nữa. Cô cảm thấy, khi gặp lại Tần Tu, tâm sẽ như nước lặng, không hề gợn sóng.
Thậm chí đến khi Tần Tu công tác xong trở về gọi cho cô hẹn gặp mặt, Tô Ánh Hàm cũng không hề cảm thấy phập phồng chút nào.
Nhưng tất cả mọi sự chuẩn bị về tâm lý của cô đều sụp đổ vào một khắc kia khi nhìn thấy Tần Tu.
Tô Ánh Hàm nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình, thấy khuôn mặt điển trai của anh, nhịp tim nháy mắt rối loạn.
Vì thế, Tô Ánh Hàm đã bị sự không biết cố gắng của bản thân làm tức phát khóc.
Lúc Tần Tu đi tới vừa vặn thấy cô đang lau nước mắt, anh đưa tay sờ sờ đuôi mắt đỏ hồng của cô, hỏi: "Sao lại thích khóc như vậy chứ?"
Tô Ánh Hàm cũng cố ý chọc giận anh: "Nghĩ đến lát nữa còn làm chuyện đó với anh, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh Tần Nhiên, nên khóc."
Tần Tu quả nhiên bỏ tay xuống, sắc mặt cũng lạnh đi không ít.
Thế là Tô Ánh Hàm không hiểu sao lại vui vẻ không thể giải thích được.
Nhưng cái sự vui vẻ đó của cô cũng chỉ duy trì được vài giây, bởi vì chẳng mấy chốc, Tần Tu đã nắm lấy cổ tay cô, bước nhanh kéo cô vào trong xe.
"Anh muốn mang tôi đến chỗ nào?"
Tần Tu nhìn cũng không thèm nhìn cô, thanh âm lạnh nhạt: "Đến rồi em sẽ biết."
Tô Ánh Hàm ở trong lòng hừ hừ vài tiếng, nghĩ thầm không phải đi khách sạn thì cũng là đến nhà anh, chẳng lẽ còn muốn làm cái loại play đa dạng nào đó nữa sao?
Nhưng mà sự thật chứng minh, Tần Tu là thật sự muốn play đa dạng, anh không đến khách sạn cũng không trở về nhà, mà đưa Tô Ánh Hàm đến sân bay.
Tô Ánh Hàm bối rối.
Đây là muốn làm gì nha?
Chẳng lẽ ch*ch chia tay mà còn muốn đi ra nước ngoài sao?
Sau đó, Tô Ánh Hàm ngơ ngẩn bị Tần Tu mang lên một chiếc chuyên cơ, trên máy bay ngoại trừ Tần Tu và một vài nhân viên ra thì không hề có hành khách nào khác.
Tô Ánh Hàm luống cuống: "Anh muốn làm gì?"
Đừng nói là định đem cô đi bán nha??
Tần Tu nhướng mày, không trả lời cô mà hỏi lại: "Sợ?"
Tô Ánh Hàm không chịu nổi nhất là Tần Tu kích cô như thế, ngay lập tức nói: "Tôi mới không sợ."
Tần Tu nói: "Vậy thì ngồi yên đi."
Tô Ánh Hàm ngồi yên, không phải chỉ là ra nước ngoài làm tình thôi sao? Nói không chừng Tần Tu chính là cảm thấy đây là cuối cùng rồi, muốn kích thích một chút, thế nên định máy bay play?
Tùy anh vậy, dù sao cô cũng không sợ.
Tô Ánh Hàm thắt dây an toàn cẩn thận, điều chỉnh độ cao của ghế dựa, chuẩn bị chợp mắt.
Nhưng ngay lúc máy bay cất cánh, Tần Tu đột nhiên nhoài người tới tháo dây an toàn của cô ra, ấn cô lên trên cửa sổ.
Bên tai vang lên một tiếng nổ thật lớn, cơ thể hẫng lên một cái, Tô Ánh Hàm bị dọa đến không chịu được, vừa định chất vấn Tần Tu có phải hay không không muốn sống nữa, đã bị Tần Tu chặn miệng lại.
"Ưm..."
Tô Ánh Hàm hít thở khó khăn.
Làm gì vậy?
Cho dù anh thật sự muốn máy bay play đi chăng nữa, chờ máy bay cất cánh ổn định rồi làm không được sao??
Nhưng Tần Tu hoàn toàn không quan tâm, anh cứ như vậy cạy răng Tô Ánh Hàm ra, duỗi đầu lưỡi thô dày vào bên trong tùy ý quấy loạn.
"Ưm... Ưm..."
Tô Ánh Hàm choáng đầu ù tai, còn sợ bị ngã, nếu là ngày thường thì cô đã cắn lấy lưỡi Tần Tu bảo anh buông cô ra, nhưng lúc này ngoại trừ ôm chặt lấy Tần Tu, để anh tùy ý hôn cô, Tô Ánh Hàm không thể làm thêm bất cứ hành động nào khác.
Lỗ tai càng ngày càng đau, thân mình liên tục đung đưa, hô hấp bị Tần Tu đoạt lấy toàn bộ, phảng phất như giây tiếp theo sẽ hít thở không thông...
"Ưm..."
Tô Ánh Hàm bị hôn đến tối sầm hai mắt, đầu óc trống rỗng, cô không biết máy bay ổn định khi nào, cũng không cảm nhận được Tần Tu đã lui về sau, mãi đến khi Tần Tu vỗ nhẹ mặt gọi tên cô, cô mới lấy lại tinh thần, sau đó khống chế không được mà khóc thành tiếng.
"Huhu... Vương bát đản... Anh là tên vương bát đản..."
Tần Tu lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô, sau đó duỗi tay xuống phía dưới, xốc váy Tô Ánh Hàm lên.
"Không phải nói không sợ sao? Sao giờ lại sợ tới mức ướt thành như vậy rồi?" Vừa nói, Tần Tu vừa đẩy ngón tay vào cái lỗ nhỏ khẩn trí ướt át kia.
Còn đổ lỗi cho cô? Tần Tu thế mà còn đổ lỗi cho cô?? Làm sao cô biết Tần Tu sẽ làm ra hành động không muốn sống như vậy, lúc máy bay cất cánh lại lôi kéo cô làm việc xằng bậy chứ?
"Thật chặt." Tần Tu dùng bàn tay xoa xoa âm đế của Tô Ánh Hàm, dỗ dành cô, "Hàm Hàm, thả lỏng nào."
Lúc làm tình thì biết gọi cô là Hàm Hàm rồi sao? Ngày thường sao lại không thấy như thế?
Tô Ánh Hàm mặc kệ, cô cứ tiếp tục khóc.
Nhưng bất kể là âm đế hay hoa huy*t của cô cũng đều quá mức mẫn cảm, bị bàn tay to mang theo vết chai mỏng của Tần Tu thỏa thích trêu đùa, nên cho dù trong lòng không muốn, thân thể vẫn theo bản năng phục tùng anh.
Tần Tu kiên nhẫn nới rộng tiểu huyệt ra cho cô, sau đó mang bao cao su, lật người Tô Ánh Hàm lại để cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Có đẹp hay không?" Tần Tu nói, sau đó nắm quy đầu để vào miệng huyệt của Tô Ánh Hàm, động thân đâm vào.
"A!"
Tô Ánh Hàm nhịn không được thở hổn hển kêu lên.
Những đám mây bên ngoài cửa sổ thật đẹp, lơ lửng tiến đến phía cô, như thể chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến. Ánh nắng mặt trời chiếu lên từng đám mây trắng, thật gần, thật loá mắt, là cảnh tượng mà trên mặt đất cô không thể nào nhìn thấy được.
Mà trong khung cảnh đẹp như vậy, dương v*t Tần Tu lại lấp đầy tiểu huyệt của cô, sau đó chậm rãi đưa đẩy.
"A ~"
_____
hmm cái khúc máy bay đang cất cánh mà Tần ca lại tháo dây an toàn rồi đè Hàm Hàm ra ý, tôi nhớ là ngày xưa đọc shoujo nó có một cái hội chứng, tên gì thì tôi không nhớ, nhưng nôm na là khi đang ở trạng thái lơ lửng (đi lên đến đỉnh vòng đu quay, bước qua một chiếc cầu treo cao chót vót,..) tâm lý của chúng ta khá yếu ớt, dễ bị ỷ lại, khi đó chúng ta sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm với người ở bên cạnh chúng ta lúc đó. chả biết mục đích của Tần ca có phải là muốn Hàm Hàm iu ảnh hay không:/