... Quả nhiên không thể coi thường suy nghĩ của thiếu niên trong thế giới giả lập mà! T-T
Mặc dù bình thường Phương Thư cũng tự cho rằng da mặt của mình rất dày nên có thể tự nhiên đối mặt với những điều này, nhưng khi một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai ngượng ngùng ngỏ lời mời cùng nhau cưỡi ngựa thì cậu không khỏi đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn.
Phương Thư có chút do dự, nói:
"Không tốt lắm... Người khác sẽ phát hiện."
Vừa nói, cậu vừa kéo áo choàng, cái áo choàng nhìn có vẻ khá dày nhưng lại nhẹ đến bất ngờ cứ như là không có mặc gì trên người. liền lấy một chút. Nhìn kỹ hơn thì có thể thấy rằng các đường thêu mảnh dày đặc trên áo choàng rất lung linh, tay nghề thiết kế và màu sắc khá tinh tế.
......Christine đúng là có đam mê điên rồ mà......
"Không vấn đề gì,cái áo choàng này có thể che chắn được hết."
Christine háo hức nhìn chằm chằm vào Phương Thư, cặp mắt trong veo như bầu trời tỏa ra ánh sáng blink blink như muốn xin một viên kẹo khiến Phương Thư không có cách nào từ chối.
Phương Thư im lặng cầm lấy quần áo mới, chất liệu vải rất tốt, không thô ráp cạ vào da. Chiếc áo choàng rộng và dày nhưng lại không nặng chút nào, theo chuyển động cua cơ thể, lớp vải sẽ đung đưa lướt nhẹ trên da, tê dại và hơi ngứa, khiến mặt Phương Thư hơi nóng, hô hấp dồn dập.
Chiếc áo choàng rất vừa vặn, những hoa văn mềm mại được xếp chồng lên nhau ở phía trước, phần nào đó che bớt bộ ngực đầy đặn, nhưng lại tôn lên dáng người cân đối và tinh tế của thanh niên - thật khó có thể tưởng tượng được rằng đây là thứ mà Christine tình cờ mua được trong thị trấn.
Hai mắt của Christine sáng quắc, cậu ta không ngừng quay quanh lẩm bẩm bên tai Phương Thư, nói những lời vừa nhiệt tình vừa khoa trương như: "A Thư, trông em thật đẹp" hay "Bộ đồ này rất hợp với em". Những lời khen ngợi nhiệt tình và khoa trương như vậy bình thường khi nghe sẽ như một cuộc cãi vã châm biếm, nhưng khi chàng trai này nói thì lại chân thành và yêu thương đến không ngờ.
Tuy nhiên, dưới lớp áo choàng thì cả người Phương Thư không có mảnh vải che thân, giữa hai chân còn hơi ẩm ướt khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì cơ thể Phương Thư quá nhạy cảm, sự ma sát của vải và áp lực của mặt đất đều mang lại cảm giác sung sướng, hạ thân không để ý liền chảy nước, vừa nghĩ d*m thủy có thể chảy xuống dọc theo bắp chân trần của mình, hai má Phương Thư liền đỏ bừng.
"Phía dưới... Nếu không có gì ngăn lại, nước sẽ chảy ra ngoài..."
Giọng Phương Thư mềm như tiếng muỗi kêu, lần đầu tiên cậu cảm thấy xấu hổ như vậy.
Christine hôn lên vành tai đỏ bừng của Phương Thư:
"Không sao đâu, tôi sẽ giúp A Thư ngăn chặn nó nha."
Nói xong, cậu ta luồng tay qua khe hở giữa vạt áo, chạm vào đùi mềm mại của Phương Thư, một đường sờ soạn, quen thuộc mò mẫm đến đỉnh môi hoa, chạm nhẹ vào hạt đậu nhỏ hơi sưng bên trong; tay kia cầm lấy bi rung màu xanh lúc trước:
"Tôi có thể nhét cái này vào trong A Thư được không? "
"Ưm..." Phương Thư khẽ cắn môi dưới, thở hổn hển một hồi, Christine không dùng lực mà chỉ chạm nhẹ vào, nhưng lại mang đến cho cậu khoái cảm như điện giật,
"Có thể, có thể sẽ không nhịn được mà cao trào... "
"Nhưng mà tôi rất muốn nhìn thấy A Thư phun nước..."
Christine đổ thêm dầu vào lửa khi đầu ngón tay không ngừng xoa bóp âm vật của Phương Thư, chỉ nghe thấy cậu rên rỉ một tiếng, d*m thủy như thác đổ mà tuôn ra, làm cho cả hai tay cậu ta đều ướt sũng. Christine cảm thấy tự hào vì cậu ta có thể dễ dàng làm cho Phương Thư thoải mái như thế, cậu ta không để Phương Thư nói nhiều hơn, trực tiếp cầm lấy bi rung màu xanh lá ấn vào âm vật:
"Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy cảnh cực khoái của A thư, vì vậy đừng lo lắng, nó chỉ rung chút xíu khi em lên ngựa, và em sẽ thích nó thôi."
Nói xong, Christine vui vẻ thu dọn những vật dụng rải rác khác, lần lượt nhét vào trong nhẫn trữ vật, cuối cùng nắm lấy tay Phương Thư.
"Chúng ta có thể xuất phát rồi!"
Âm vật bị bi rung đó bao bọc, mỗi một bước đi đều khiến mỗi khớp chân đau nhức. Phương Thư nhìn khuôn mặt trẻ trung ửng hồng của Christine, trong lòng cũng dần bình lặng như mặt hồ mùa thu.
...Thực ra thì, cậu cũng rất mong chờ, chắc hẵn là sẽ rất hạnh phúc khi lúc nào cũng được lấp đầy, nhỉ.
Một chàng trai trẻ với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, đẹp trai đến mức có thể làm Chúa ưu ái một chút; và một thanh niên nhỏ nhắn trong bộ quần áo đặc biệt, đường nét khuôn mặt thanh tú cùng nhau cưỡi trên một con ngựa đi qua thị trấn nhỏ, sự kết hợp như vậy cực kì bắt mắt.
Christine cau mày, kéo Phương Thư lại gần, bế cậu lên rồi nhảy lên ngựa,
"A Thư, chúng ta đi thôi. Rất nhiều người đang nhìn em, tôi không thích! "
"..."
Thân thể đột nhiên bay lên không trung làm Phương Thư giật mình, gắt gao ôm lấy cánh tay của Christine, nghe được lời của Christine sau khi ổn định cơ thể trên lưng ngựa, cậu liền dở khóc dở cười. Ngay vừa khi cạu ngồi trên lưng ngựa, viên bi rung màu xanh lục lập tức vừa xoay tròn vừa rung ở âm vật, eo lập tức mềm nhũn, ánh mắt cũng nhu hòa, giọng nói tràn ngập ngọt ngào:
"Rõ ràng là bọn họ đều đang nhìn ngươi."
"Không phải đâu..."
Christine dán sát vào Phương Thư, lén lút cắn vành tai cậu
"Dù sao, chúng ta đi mau đi!"
"Được, được!"
Sáng sớm, người đi đường không quá đông đúc; hơn nữa Christine cưỡi ngựa rất giỏi, cậu ta vòng tay qua Phương Thư nắm lấy dây cương, con ngựa yêu quý Apollo của cậu ta chạy thẳng một đường. Trong thời gian ngắn, thị trấn nơi họ ở ngày hôm qua đã lùi xa và biến mất sau lưng.
Nhưng... A-Mercedes-pollo, khiến Phương Thư phải ăn đắng trong sung sướng.
Bên trong áo choàng của cậu không có gì, hạ thân trực tiếp cọ xát vào yên ngựa thô ráp.
Giữa hai chân có viên bi rung nhỏ màu xanh lục, theo nhịp ngựa xóc nảy, nó gần giống như một quả trứng rung, nó chạm vào âm vật và điên cuồng run rẩy. Hai tay Phương Thư đặt lên đùi Christine, cảm giác đâu khổ và sung sướng một cách khó tả khiến ngón tay cậu bấu chặt đùi người đằng sau một cách lo lắng, như thể coi cơ thể của Christine như một khúc gỗ trôi dạt trong biển dục vọng.
Mới đầu, cậu còn cắn chặt môi dưới cố gắng chịu đựng, nhưng khoái cảm càng lúc càng mạnh. Khi ngựa đi lắc lư dữ dội, nếu không có vòng tay của Christine, Phương Thư đã không thể giữ thăng bằng, áo choàng trên người tung bay trong gió, như được ban tặng sinh mệnh cùng ý thức, giống như vô số xúc tu nhỏ chọc chọc vào làn da nhạy cảm của cậu.
Phương Thư có thể cảm thấy tinh dịch tiết ra từ tiểu huyệt của mình đã làm ướt yên ngựa, cậu thở hổn hển, đưa tay nắm lấy tay Christine đang cầm cương,
"Không được, quá mãnh liệt... hoa huy*t chịu không nổi nữa... Làm ơn, làm ơn lấy nó ra... mau, mau... a..."
Viên bi nhỏ màu xanh lá cây dường như biết Phương Thư đang nghĩ gì, nhưng lại cố tình ngăn cản suy nghĩ của Phương Thư thành công, một nhánh cay nhanh chóng vươn ra, nhắm thẳng vào mục tiêu vào lỗ mật ong với rất nhiều nước tình yêu một cách chính xác.
Khoái cảm khi thịt mềm bị đâm mở ra khiến Phương Thư không kịp đề phòng, cậu đưa tay che miệng kêu gào. Sự xâm phạm kịch liệt làm Phương Thư có cảm giác —— cảm giác cành cây không chỉ đâm vào mà còn tiết ra chất dịch kích thích thông qua da mà được máu thịt của mình hấp thụ.
"A... Không, quá mãnh liệt... Kerry... Giúp em với...cái đó, nó quá mãnh liệt rồi...mọc ra nhiều nhánh quá, lớn quá..."
Phương Thu chịu không nổi, ngẩng đầu dựa vào ngực Christine, liên tục rên rỉ trong lồng ngực của cậu ta. Cũng may Christine lựa chọn con đường ít người qua lại, cho nên cũng không sợ bị người khác nghe thấy,
"A Thư nhất định sẽ thích nó nha, nó có thể một đường đâm vào trong tử cung của A Thư, sau đó nằm trong đó. Đợi khi nào A Thư cao trào, đút nước cho nó, nó cũng sẽ tiết dịch ra cho a Thư nha..."
Christine luồn tay qua nách Phương Thư, một tay luồn vào từ vạt áo choàng, theo bản năng nắm lấy bầu ngực đang lắc lư mà xoa nắn, dục vọng mãnh liệt làm sữa tiết ra nhiều hơn bình thường. Christine khẽ bóp một cái, sữa lập tức chảy ra, chảy nhiều đến mức làm ướt cả cổ tay áo của cậu ta.
Christine vừa khuôn mặt như ngọc của Phương Thư, vừa sung sướng lẩm bẩm:
"Sữa chảy ra nhiều quá, thật lãng phí..."
"Không, không thành vấn đề... A...ha, em vẫn còn, vẫn còn sữa cho chồng... ưm... ưm... ah... ưm... thoải mái quá, chồng xoa mạnh xíu..."
Sự nhạy cảm trong cơ thể cậu hoàn toàn được khơi dậy, từ do dự mà chủ động cọ sát trên lưng ngựa. Khi cảm thấy vật cương cứng to lớn của Christine áp sát vào vào mông mình, cậu không nhịn được mà dựa về phía sau, cọ cọ mông vào côn th*t to của Christine,
"A... côn th*t to của chồng em cứng rồi, thật tuyệt, nóng quá.. Tao hóa thật muốn..."
Vạt sau của chiếc áo choàng bị nhét thành một đống ở giữa hai người, Christine khẽ hất nó ra, rồi cởi khuy quần mình, để côn th*t của mình đạp vào cặp mông trần trụi của Phương Thư.
Nhưng Christine lại không có cắm vào mà chỉ cọ sát vào khe mông đã sớm ướt át trơn trượt nhờ d*m thủy tràn ra từ tiểu huyệt, để bờ mông mềm mại ấm áp kẹp lấy côn th*t. Christine tận dụng sự giao động lên xuống khi ngựa di chuyển, bắt chước tư thế giao hợp để chà xát và đẩy vào miệng cúc huyệt.
"Ha... ưm... chồng ơi, anh đừng chơi nữa... vào đi... tao hóa chịu không nổi nữa..."
Dây leo trong hoa huy*t đâm càng ngày càng sâu, mấy nhánh nhỏ dính sát vào thịt mềm, điên cuồng cọ sát. Ngọn dây leo mềm mại nhưng dẻo dai nhanh chóng đâm mở tử cung. Bất ngờ bị thao mở làm Phương Thư thét lên một tiếng, cậu vươn tay bấu lấy cánh tay của Christine, điên cuống lắc đầu:
"A......a...... Không được... Em thật sự không được.... Nhanh...a... Hết nước rồi....a.."
Christine cảm thấy một làn nước nóng ấm phun lên đũng quần căng phồng của mình, nhất thời da đầu tê dại,vòng tay ôm Phương Thư không khỏi siết chặt.
"A Thư, em thấy sướng sao? Nước phun ra thật nhiều, làm ướt cả đồ của tôi rồi.."
Khoái cảm cùng với niềm sung sướng được tạo ra khi Apollo di chuyển khiến Phương Thư có cảm giác sẽ bị chính con ngựa này cho lên thiên đường. Cảm giác cao trào trên lưng ngựa vừa mãnh liệt vừa ngây ngất, khiến trong lòng cậu vẫn còn phảng phất sự phấn khích.
Bên cạnh đó, còn có chiếc áo choàng. Nó giống như mọc ra vô số bàn tay nhỏ bé mà sờ khắp cơ thể cậu, sau đó gieo trồng vô số hạt giống của sự khoải cảm, bén rễ và nảy mầm trên da, sau đó thông qua thần kinh mà đoàn tụ với khoái cảm trong tử cung.
"Không thể dừng lại... Em sắp, ah... ah..."
Phương Thư không chút để ý mà vuốt ve dương v*t cương cứng của mình, thứ đung đưa trước bụng dưới và đã bắn ra khá nhiều bạch trọc. hoa huy*t thì bị lấp đầy bởi những nhánh dây leo mọc ra từ bi rung xanh, nhưng cúc huyệt nhỏ tội nghiệp chưa được thỏa mãn, chỉ được nếm chút chút hạnh phúc từ nơi khác. Cho dù đã cao trào mà phun nước thì chỉ khiến nó càng đói khát, trống rỗng, miệng nhỏ không ngừng mở ra và đóng lại, như muốn ngậm lấy bé đáng yêu đang cọ cọ kia.
Christine vứt bỏ hình tượng thiếu niên đơn thuần của mình. Mặc dù hạ thân sớm trướng đến đau đớn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn còn bình tĩnh rất nhiều so với Phương Thư, chỉ có con ngươi tối sầm để lộ ra dục vọng. Nam nhân nghiêng đầu, vừa mút vừa cắn gáy và dái tai của thanh niên trong ngực; một tay ôm lấy bộ ngực cực kỳ ướt át của Phương Thư, vừa khiêu khích xoay tròn đầu v* lớn cỡ quả anh đào, để sữa tràn ra qua các kẽ các ngón tay, chảy xuống khắp nơi.
"A.... ha..... Làm, làm ơn.... Cắm vào đi.... Thao mạnh vào.... Phía sau ngứa quá.... Không chịu nổi..."
Mãi cho đến khi Phương Thư rơm rớm nước mắt, Christine mới chịu nghiêng người về phía trước, đè Phương Thư lên cổ ngựa, tay hơi dùng sức nâng mông Phương Thư lên, gã khổng lồ nhắm thẳng cái miệng nhỏ đói khát của Phương Thư, trong tiếng hét của Phương Thư mà đâm thẳng vòng Hoàng Long
Các nếp gấp trong cúc huyệt bị kéo căng ra, Christine đâm thẳng vào cúc tâm. Những dây leo trong hoa huy*t đang kích thích thịt non mềm mại của tử cung dường như cũng có ý thức phối hợp với sự tấn công dữ dội và kịch liệt của Christine. Khi cắm vào, bụng dưới của Phương Thư phình to lên, áp sát vào bờm trên lưng Apollo, vừa ép chặt đỉnh dương v*t đã bắn ra nhiều lần của Phương Thư.
Bàn tay cầm dây cương của Christine nhẹ nhành chui vào trong lớp áo choàng của Phương Thư, và quấn dây cương thô ráp quanh đỉnh dương v*t của cậu. Theo nhịp di chuyển của ngựa mà dây cương cũng sẽ bay lên xuống phập phồng, nhưng lại vừa vặn thít chặt đỉnh đầu, làm cho Phương Thư không thể bắn được nữa.
Phương Thư vừa đau vừa sướng, khóe miệng chảy ra nước miếng, cả mặt đỏ bừng, nước mắt như pha lê không ngừng chảy dài trên má.
"A Thư chỉ có thể dùng tiểu huyệt của mình để cao trào thôi nha... Tôi thích nhìn A Thư phun nước..."
Christine đè Phương Thư lại, giọng cậu ta trầm trầm khàn khàn, hạ thân di chuyển cực nhanh. Tiếng vó ngựa phi nước đại cũng không thể đè nén được âm thanh cơ thể va chạm.
"Chà... A Thư cắn chặt hơn nữa rồi, mút tôi thật thoải mái, A Thư đang ngậm tôi trong tiểu huyệt của mình, được rồi... Mmm, tôi sẽ đút hết tinh dịch cho A Thư nha, đút cho A Thư to bụng... "
"Ưm... ưm... ah... em..... Tiểu tao hóa, tiểu tao hóa nguyện cả đời để ăn côn th*t to lớn của chồng... a... Thao toa hóa mạnh lên đi... Thao toa hóa to bụng,... ha... a... Tuyệt quá, côn th*t của chồng to quá.... A...a... Bụng nhỏ của tao hóa bị chồng thao..."
Phương Thư run rẩy nói bậy bạ, khoái cảm thể xác gần như khiến cậu hôn mê bất tỉnh, cậu không khỏi thở hổn hển, liên tục kêu lên:
"A... tử cung, tử cung cùng cúc huyệt... đều bị thao... Ưm, thoải mái quá... Sướng chết mất... Tao hóa sắp bị chồng thao chết mất..."
Trước sau tấn công kịch liệt, cùng với sự vuốt ve khắp nơi của áo choang, bộ ngực và côn th*t cũng được chăm sóc. Và Phương Thư, người chỉ còn lại một cảm giác duy nhất trong cơ thể, hoàn toàn trở thành nô lệ cho dục vọng, d*m thủy từ cao trào thậm chí còn theo con ngựa đang phi nước đại mà văng khắp nơi.