Thành thật mà nói, từ lúc bụng bắt đầu đau thì Phương Thư vẫn có chút lo lắng cho đứa nhỏ của mình và Christine.
Cậu đã tượng tượng ra đủ các tình cảnh sinh nở đẫm máu và đau đớn đến múc phải lăn lộn, nhưng lại không ngờ rằng mình lại đau đến mức lập tức ngất đi và khi tỉnh lại thì đã sinh xong. =,=
Hay là do Christine không phải là người, nên khi sinh con của cậu ta cũng khác so với sinh một đứa bé bình thường?
Ở một mức độ nào đó thì Phương Thư được đánh thức bởi sự an ủi nào đó. Cả cơ thể nằm trong vòng tay mềm mại và ấm áp. Đặc biệt trước ngực có cảm giác ấm áp, hơi ngứa ngáy, còn có chút khoái cảm; cả hai đầu v* không ngừng bị mút sữa, khiến sữa không ngừng bị hút ra vang lên từng tiếng "tsk tsk".
Phương Thư uể oải duỗi hai tay hai chân, sau đó theo bản năng ôm lấy hai cái đầu đang vùi ở ngực mình... Hai cái đầu?
Lông mi khẽ run, cậu khẽ rên rỉ vài tiếng, sau đó từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là hai quả đầu xù xù đang vùi ở ngực cậu đang dùng sức mút sữa; cái đầu to chắc chắn là Christine rồi, còn cái nhỏ hơn là... Phương Thư ngạc nhiên nhìn bé con đang nhắm mắt nhưng hai tay vẫn ôm lấy bầu ngực của mình không buông——
Dù mới sinh ra không bao lâu nhưng tóc của bé con đã dài ra, vàng óng như tóc của Christine, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như đậu phụ, cánh tay và bàn tay nhỏ nhắn, thật nhỏ nhắn a...
Phương Thư khẽ giật mình, cơ thể vô thức mà nãy lên nhưng may sao bé con không hề bị ảnh hương gì, nó quấn chiếc đuôi nhỏ của mình quanh eo Phương Thư, tiếp tục ôm bầu ngực tròn trịa của Phương Thư mà mút không ngừng. Christine hưng phấn ngẩn đầu lên, lè lưỡi liếm vệt sữa ở khóe miệng.
"A Thư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Vừa nói, cậu ta vẫn không chịu buông tha cho núm vú đã bị cắn đến đỏ bừng, dùng ngón tay kẹp lấy núm vú đỏ ửng mà nhéo.
Phương Thư bị nhéo đến thắt lưng cũng mềm nhũn, cậu nhanh chóng hất bàn tay hư hỏng của Christine ra, cẩn thận ôm lấy cơ thể bé con, chạm vào cái đuôi nhỏ màu bạc trắng, lo lắn hỏi:
"Nó... Nó là do tôi sinh sao? Tại sao lại là đuôi rắn?"
Christine cười vui vẻ ôm lấy Phương Thư, nói:
"Bởi vì nó là con của tôi!"
Phương Thư không thể tin được nhìn cặp chân dài gợi cảm của Christine, sau đó nhìn cái đuôi rắn của bé con.
"Nhưng cậu không có đuôi!"
"Đó là bởi vì..."
Christine đỏ mặt, dường như cậu ta rất xấu hổ, nói:
"Tôi sợ làm A Thư sơ. Thôi được rồi, đừng lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này."
Nói rồi, cậu ta cầm tay Phương Thư ấn vào hạ thân mình.
"A Thư đã ngủ lâu như vậy, tôi nhịn rất khổ sở nha."
côn th*t thô to, nóng bỏng không ngừng cọ xát mạnh bạo vào lòng bàn tay của Phương Thư, cậu vuốt ve nó vài cái một cách tùy ý, sự tập trung của cậu gần như dồn hết vào bé con mới sinh. Nghĩ theo lời của Christine, cậu hỏi:
"Vậy cậu có đuôi hả?"
Bé con hả núm vú ra, dùng bàn tay nhỏ của mình để lau miệng, vệt sữa còn dính trên miệng bị bôi khắp mặt. Phương Thư không khỏi bật cười, cậu dùng ngón tay để lau miệng cho bé con, nhưng không ngờ rằng nó lại mở miệng ra cắn cậu một cái.
Cái cắn không đâu nhưng lại có cảm giác hơi tê.
Bé con mở mắt ra, con ngươi xanh biếc vô cùng xinh đẹp, ẩn sâu bên trong có một loại khí thế mà trẻ con không nên có, khuôn mặt nhỏ nâng lên đầy kiêu ngạo, chán ghét nói:
"Hừ. Nói nhảm cái gì đấy? Nếu ta để lộ nguyên hình thì ta làm sao có thể giả làm kiếm sĩ để đi lừa em?"
????
Một đứa bé mới sinh lại có thể nói chuyện! Lại còn nói rất trôi chảy!
Phương Thư sửng sốt, "Con, con..."
Christine mỉm cười cắn vào tai của Phương Thư, sau đó nói:
"Để có thể kéo dài cuộc sống của tôi, chỉ có thể dựa vào điều này... Nhóc con này là một tôi khác, hắn là một linh hồn khác trong tôi, nhưng tôi đã đuổi gã phiến toái đó ra ngoài rồi!"
Christine vừa dứt lời, người rắn nhỏ liền trợn mắt, vẫy đuôi, đưa tay về phía Phương Thư đòi ôm, hống hách nói:
"Ôm ta!"
Phương Thư đang đắm chìm vào nỗi kinh hoàng không thể tỉnh lại. Cậu với Christine đã sinh ra một tiểu xà nhân, tiểu xà nhân là Christine, Christine lại trở thành con của mình.... Cái thông tin gì mà vừa nhiều vừa loạn xì ngầu vậy!?!
Nhìn Phương Thư có vẻ bối rối nên Christien khẽ chọc vào phía sau cậu
"Tôi nghĩ là hắn sẽ thấy thoải mái hơn nếu được A Thư ôm."
"A... ồ...."
Phương Thư ngồi dậy, vụng về ôm cơ thể mềm mại của nhóc con vào ngực mình.
Nhóc con buông cái đuôi khỏi eo của Phương Thư, chóp đuôi mảnh khảnh luồng vào khe ngực của Phương Thư, đung đưa một cách hư hỏng. Mặc dù Phương Thư biết nhóc con trước mặt này có linh hồn đồng điệu với Christine - hay thậm chí có thể là phiên bản đen tối kia; nhưng theo lí thuyết thì đúng là con ruột do chính cậu sinh ra, mà giờ nhóc con này lại có những hành động... gợi tình như vậy, Phương Thư vẫn còn khá là sốc.
"Đừng... Đừng như vậy, ta là (ba) của ngươi......"
Phương Thư nuốt nước bọt, tim cậu đập rất nhan, cố gắng ôm tiểu xà nhân này ra khỏi người mình, nhưng lại không ngờ nhóc con này lại dính càng sát, đưa tay ôm lấy cổ Phương Thư, treo người lên vai cậu rồi dính chặt vào phần thân trên của Phương Thư.
"Baba ngại ngùng sao?"
Giọng nói trong trẻo của nhóc con lọt vào tai của Phương Thư, nó cố ý nhấn mạnh tiếng "baba"
"Đừng ngại, chúng ta đã làm hết những nên và không nên làm rồi mà. Đợi khi cơ thể của ta lớn lên, ta vẫ sẽ thao hoa huy*t của baba nha!"
Không biết có phải do cơ thể nhỏ của em bé hay không mà Chritine phiên bản đen tối đã không còn cái khí chất gợi cảm thâm trầm kia, thay vào đó là có phần độc đoán và trẻ con hơn, giọng nói mềm mại của trẻ con. Tuy nhiên thì những điều này có tác động rất lớn đối với Phương Thư, vì hắn nói những lời như vậy trong giọng điệu trẻ con...
Điều tệ hơn nữa là, cậu biết đó là sự thật....
Và..... Cậu cũng có chút chờ mong.
Cảnh tượng này đối với Phương Thư có vẻ khá quen thuộc, dường như cậu đã trải qua ở đau đó rồi. Cậu vô(cố) tình(ý) liếc mắt xuống thân dưới của nhóc con, Christine dường như đã phát hiện ra ý đồ của Phương Thư, bật cười, nói:
"A Thư, khỏi nhìn, có hai cái."
Vừa nói, cậu ta vừa cầm tay của Phương Thư ấn vào hạ thân mình.
Như phép màu nào đó, đôi chân dài và gợi cảm của Christine trong phút chốc biều thành đuôi rắn to dài, cuộn thành một vòng. Từ đang ngồi trên đùi Christine chuyển sang ngồi lên đuôi rắn làm Phương Thư ngạc nhiên mở to miệng nhéo tay, xong lại nhéo thêm một cái nữa để tin rằng đó không phải ảo ảnh. Cậu nhìn xuống thây hai cây côn th*t đen sẫm có kích thước kinh người đang kiêu hãnh dựng đứng giữa khe hở của vảy rắn.
Cái đuôi rắn màu bạc, vảy mượt mà đẹp đẽ không hề đáng sợ. Phương Thư buông tay chạm vào chóp đuôi đang đong đưa giữa hai chân mình. Không chạm thì không sao, vừa chạm vào cái đuôi nhanh chóng quấn quanh một chân của Phương Thư. Christine thở hổn hển, nhéo mông Phương Thư, nói:
"Đuôi của tôi rất nhạy cảm, đừng có tùy tiện chạm vào nó. A Thư.... có muốn nếm thử đuôi không?"
Bị hỏi như vậy trước mặt con trai, hai má của Phương Thư đỏ bừng, nhìn hấp dẫn như vừa mới uống rượu mạnh xong. Cậu lại chạm vào đuôi của Christine với cảm xúc bồn chồn.
"Baba, nếu muốn thì phải tự mình sờ nha..."
Tiểu xà nhân treeo người trên vai Phương Thư, liên tục liếm lai của cậu, đổ thêm dầu vào lửa nói:
"Giữa lấy cái đuôi bằng tay của baba, rồi đặt nó ở nơi baba muốn."
"... Mấy người.... thật là...."
Phương Thư hoàn toàn không thể cưỡng lại được ham muốn trong lòng, cuối cùng cậu cũng khuất phục trước dục vọng. Cậu buông tay đang đỡ nhóc con ra, đễ nhóc con tự do treo trên vai dùng đuôi quấn lấy ngực cậu. Phương Thư đưa tay ôm lấy phần đuôi đang đung đưa bên cạnh, Đại ma vương trưởng thành cực kì cường tráng, chóp đuôi từ nhỏ đến to dần, phải dùng cả hai tay mới có thể cầm lấy.
Christine trầm tư tiệu hồi vô số dây leo quấn quanh eo Phương Thư để cậu có thể thả lỏng dựa vào.
Phương Thư dựa trên người Christine, hai chân co lên thành hình chữ M. Miệng huyệt mở to, đã sớm ướt sũng vì những suy nghĩ dâm đãng trong đầu. Cậuđỏ mặt ôm lấy đuôi của Christine, từ từ di chuyển nó vào giữa hai chân, nhắm ngay hoa huy*t đang đóng mở, chảy ra từng luồng tinh dịch.
"A...."
Phương Thư ngẩng đầu, chóp đuôi đột nhiên cắm vào mà không dạo đầu khiến cậu không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Bàn tay to của Christine ôm lấy một bên ngực của Phương THư, vừa coa nắn vừa khuyến khích.
"Nhanh lên A Thư, để tôi cắm vào sâu một chút..."
Điều mà Phương Thư không ngờ tới là, nhóc con trên vai cũng siết chặt cơ thể và ôm chặt lấy cậu. Khuôn mặt nhỏ tăm tối tràn ngập vui vẻ, thở hổn hển bên tai Phương Thư, nói:
Lazzie: Về phần xưng hô hay vế thứ ba thì có lẽ mọi người đã biết ha, thì Christine có hai nhân cách hoặc có thể nói là hai linh hồn tách biệt,
+ Christine - Phiên bản trai tơ trong sáng: sẽ xưng "Tôi-em" với Phương Thư, và vì thiết lập đầu chuyện của cậu ta nên tui để ngôi thứ ba là "cậu ta".
+ Christine - Phiên bản lão xế già tăm tối: sẽ xưng "Ta-em" với Phương Thư, và đương nhiên là ngôi thứ ba sẽ là "hắn".
Còn về đứa con thì có lẽ moị người đã đoán được ha, do lúc đầu Phương Thư chưa biết nên tui để Phương Thư gọi là "bé con", sau khi vỡ lẽ ra thì đổi thành "nhóc con".
Thật ra thì tui thấy gọi "nhóc con" cũng tạm được thôi, ai nghĩ ra được các gọi khác thì cmt cho tui biết nha.