Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 26



Edit: Yuah
Beta: Yuri
Quả táo được cắt gọt ngay ngắn gọn gàng, hầu như từng miếng táo đều có cùng một kích thước với nhau, cách cắt hoa quả cũng thể hiện sâu sắc tính cách của người mặt liệt kia, nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ. Người như vậy mà bùng phát lên thì càng đáng sợ hơn nữa, Ôn Lương nhìn Lăng Tiêu ăn say sưa ngon lành, xuất phát từ đạo nghĩa của bạn bè... Anh vẫn không nên nhắc nhở cậu ta, như bây giờ rất tốt không phải sao?
Ngón tay trắng nõn đẹp đẽ kẹp một miếng táo, vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng hưởng thụ. Mỗi một miếng táo đều trông rất tươi và ngon, Ôn Lương hơi dao động, cũng chuẩn bị lấy một miếng. Sau đó... không lấy được.
Lăng Thần Nghị di chuyển nguyên đĩa táo đặt trước mặt Lăng Tiêu, như thể không nhìn thấy cánh tay Ôn Lương đang đưa tới.
Khoé miệng Ôn Lương co giật, có cần nhằm vào rõ ràng như thế được không? Lại nói, những hoa quả này là do ngày hôm qua Trịnh Diệp nổi hứng đến thăm bệnh rồi mua cho anh, đương nhiên, cũng có khả năng là Trịnh Diệp ăn không hết. Cho nên nói, những thứ đồ này đáng lẽ phải là của anh mới đúng chứ, tay trống trơn tới thăm bệnh nhân, còn ăn đồ ăn của bệnh nhân, cuối cùng có ý thức được là mình đang đi thăm bệnh hay không vậy?
"Người đẹp à, cậu cũng muốn ăn hả? Tôi đút cho cậu ăn nha." Lăng Tiêu làm dáng muốn đút tới.
Ánh mắt Lăng Thần Nghị tràn ngập ý lạnh lập tức quét qua đây, Ôn Lương nhìn cái người đang nhiệt tình đút hoa quả vào miệng mình, hoàn toàn không có muốn ăn chút nào.
"Không cần, cảm ơn." Tên mặt liệt thích ăn giấm thật sự đáng sợ.
"Vậy à..." Lăng Tiêu hơi thất vọng, cậu thật sự quan tâm Ôn Lương cơ mà, tuyệt đối không phải là muốn ăn đậu hũ đâu á.
Ớ... Lăng Tiêu vừa muốn rút tay lại, Lăng Thần Nghị đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, xoay chuyển phương hướng, đưa miếng trái cây trong tay Lăng Tiêu vào trong miệng mình, tựa như không hề để ý, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm ngón tay Lăng Tiêu.
Độ ấm truyền đến ngón tay, rõ ràng không quá nóng, nhưng mặt đỏ ửng một cách kỳ lạ, trái tim không tự chủ được rung động. Hành động vừa rồi của anh ấy vừa ám muội, lại vừa phiến tình... Lăng Tiêu dùng sức lắc đầu một cái, bỏ qua những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, sao lại có cảm giác anh ấy vừa nãy là đang đùa giỡn mình vậy? Lẽ nào là bởi vì đời trước cộng với đời này làm xử nam quá lâu, cho nên đói khát đến nỗi anh trai của mình mà cũng thèm muốn? Vẻ mặt Lăng Tiêu như bị sét đánh, mau tỉnh lại đi, không thể như thế được, vậy chẳng khác nào là cầm thú chứ!
Vẻ mặt Lăng Thần Nghị vẫn lạnh tanh như cũ, giống như chuyện vừa nãy chỉ là vô tình chạm phải.
"Ngon lắm, cảm ơn tiểu Tiêu."
Thấy dáng vẻ ngay thẳng của anh trai nhà mình, Lăng Tiêu cảm thấy suy nghĩ bậy bạ của mình thật quá xấu hổ. Anh trai chỉ là đúng lúc muốn ăn một miếng táo mà thôi, lỡ chạm đến ngón tay mình cũng chỉ là do sơ ý, sao mình có thể nghĩ anh trai như vậy được, thật sự là suy nghĩ quá trớn rồi.
"Anh thích là tốt rồi." Lời này có hơi sai sai, hình như hơi thân mật thì phải. Quan hệ của mình và anh trai luôn luôn rất tốt, nói như vậy cũng rất bình thường thôi mà. Lăng Tiêu khôi phục lại vẻ mặt bình thường, chỉ còn dư lại lỗ tai hơi hồng hồng.
Ha ha, nếu Lăng Thần Nghị thật sự muốn ăn trái cây thì không phải lấy ở đĩa là được sao? Không cẩn thận chạm phải cái gì chứ, chỉ có những người xử nam hai kiếp mới tin cái điều phi lý đó thôi.
Ném bệnh nhân qua một bên, hai người ở bên đó thì liếc mắt đưa tình có thấy quá đáng không hả?
"Khụ..." Ôn Lương không thể không lên tiếng để tăng cao cảm giác tồn tại của mình, dù sao anh cũng không hứng thú xem ba cái này làm gì. Lồng ngực chấn động, ngay cả bụng dưới cũng hơi dao động, không cẩn thận liên luỵ vết thương, Ôn Lương không khỏi cau mày lại.
Thấy dáng vẻ Ôn Lương không thoải mái cho lắm, Lăng Tiêu cảm thấy hơi chột dạ, đánh trống lãng: "Biết là ai làm không?"
Biết không? Có lẽ. Trên tay Ôn Lương cầm một cuốn phổ nhạc, ngón tay thon dài gõ lên phía trên theo quy luật, trên mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng tươi cười: "Có thể cô gái đó gây thù chuốc oán với ai đấy mà." Không phải câu trả lời trực tiếp, nghe có vẻ giống phủ định thì đúng hơn.
"Ồ..." Lăng Tiêu đương nhiên là biết rồi, vốn là vấn đề này Lăng Tiêu chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dưới cái nhìn của anh, Ôn Lương lần này có thể nói là họa từ trên trời rớt xuống. Nhưng thấy bạn tốt của mình chịu tội, trong lòng cảm thấy rất tức giận với bàn tay đứng sau chuyện này. "Cũng không biết là tên khốn kiếp nào, có thể sử dụng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy đối với một cô gái, đúng là hạ lưu, chắc là mấy tên trộm cướp đầu trâu mặt ngựa không dám gặp ai đây mà."
Ôn Lương cười nhưng không trả lời. Coi chừng không phải tên trộm cướp xấu xí mà là bạch mã hoàng tử đẹp động lòng người cũng nên. Có điều trên đời này càng mê hoặc thì càng nguy hiểm, hoa càng đẹp thì càng độc.
Lăng Tiêu chửi rủa càng thêm hăng say: "Nếu mà để cho anh đây gặp nó, anh đây sẽ đánh nó không ngóc đầu lên được luôn..."
Ý nghĩ rất tốt đẹp, đáng tiếc không thể thực hiện được.
Lúc Ôn Du Phi bước vào, không khí trong nháy mắt trở nên trì trệ. Vẻ mặt Ôn Du Phi rất hoang mang, trên người dày đặc sát khí khiến cho người khác phải khiếp sợ. Quần áo sạch sẽ, không dính một hạt bụi, giống như mới mua quần áo từ trong cửa hàng ra. Nhưng lại không biết, khiến người ta cảm thấy người này giống như là mới từ trong bồn tắm đầy máu tươi bước ra, ngay cả Lăng Thần Nghị cũng giật mình.
"Anh trai..." Đi thẳng một đường lướt qua hai người khác, đến gần vị trí của Ôn Lương nhất, ngón tay run rẩy chạm lên bụng Ôn Lương. Trên bụng Ôn Lương quấn đầy băng gạc, diện tích rộng đến mức không biết vết thương ở vị trí nào. Nghe nói vết thương rất dài, rất sâu... Giọng Ôn Du Phi vô cùng run rẩy: "Anh trai, còn đau không..." Nếu như vết thương sâu hơn một chút, nếu như đám Trịnh Lỗi tới chậm một bước... Sẽ xảy ra chuyện đáng sợ tới mức nào đây, Ôn Du Phi chỉ nghĩ một chút, mà trong lòng lạnh đến phát run. Anh không thể mất đi anh trai được, không thể... Nắm chặt tay Ôn Lương, mười ngón đan vào nhau, chặt đến mức Ôn Lương phải nhăn mày.
"Không có chuyện gì đâu." Thử rút tay ra nhưng lại bị Ôn Du Phi nắm chặt. Bởi vì đang có vết thương trên người, cho nên cũng không dám giãy dụa quá mạnh. Ôn Du Phi hiển nhiên cũng phát hiện anh hơi khó chịu, tuy rằng chưa thả tay ra, nhưng đã buông lỏng một chút, thôi thì cứ theo ý anh ấy vậy.
Lần trước lỡ đá vào bộ vị mỏng manh quý giá của Ôn Du Phi, Ôn Du Phi liền biến mất trước mặt anh. Chỉ sợ là đi trị liệu cái gì, bây giờ nhìn thấy cậu ta khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt mình, chắc là không có gì đáng ngại. Nếu như có chuyện gì, Ôn Du Phi còn có thể sử dụng loại giọng điệu dịu dàng ân cần này với mình mới là lạ. Có điều, khá là đáng tiếc. Ôn Lương không biết rằng, bác sĩ đã nói, vết thương của Ôn Du Phi tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, nhưng đời này e là sẽ không thể có con được nữa. Ôn Lương cũng không biết, sau khi nghe xong lời bác sĩ nói, Ôn Du Phi cười, nụ cười thỏa mãn. Có thể là do tuổi còn trẻ, hoặc là do nguyên nhân khác, Ôn Du Phi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có con. Thương tổn này đối với Ôn Du Phi hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn thu hoạch được một lợi ích bất ngờ. Thế thì cứ xem như là anh trai nợ anh đi. Nếu anh không có con, anh trai có lý do gì mà cùng người khác tạo thành một gia đình đây. Đây là anh trai nợ anh, vậy chỉ có cách dùng cả đời anh ấy để đền bù mà thôi. Anh trai chỉ có thể là của anh, những người khác đều không có tư cách tranh giành với anh. Giống như con tiện nhân Đường Khả vậy... Ngón tay Ôn Du Phi nhẹ nhàng chạm vào băng gạc, không dám dùng lực, sợ sẽ làm đau Ôn Lương, trong mắt lại chứa ý lạnh làm người ta run rẩy. Bộ dạng của anh trai như vậy khiến cho em rất đau lòng. Tại sao anh lại vì con tiện nhân kia mà ra nông nổi này? Trước giờ anh trai cũng không phải là loại người tốt bụng thích giúp đỡ người khác, nhưng bây giờ lại có thể vì con ả này mà bị thương, anh trai thật sự thích cô ta sao? Thực sự ghen tị đấy...
"Tôi có chút chuyện muốn nói với anh trai, có thể phiền hai người về trước được không?" Là về, chứ không phải đi ra ngoài. Ôn Du Phi hỏi rất lễ phép, biểu cảm và giọng điệu không chê vào đâu được, nhưng cứng rắn kiên quyết khiến người ta không thể làm trái mệnh lệnh. Bây giờ phải "thẩm vấn" anh trai một chút, để người ngoài nhìn thấy thì không hay cho lắm.
"Không..." Ôn Du Phi trước mắt vẫn chưa chín chắn như trong ký ức ở kiếp trước, khí thế cũng không đủ. Nhưng mơ hồ cảm giác được một loại khí thế điên cuồng nào đấy, tuyệt đối không ít hơn kiếp trước. Lăng Tiêu không yên lòng để Ôn Lương một mình đối mặt với Ôn Du Phi.
"Về đi." Ôn Lương cắt ngang những lời Lăng Tiêu muốn nói, nở một nụ cười dịu dàng, "Sẽ không sao đâu." Bây giờ Ôn Du Phi vẫn còn hứng thú đối với anh, sẽ không có chuyện gì đâu...
"Tôi..."
"Tiểu Tiêu, về thôi." Lăng Thần Nghị dùng thái độ cứng rắn, không cho Lăng Tiêu phản kháng. Người này không phải là người Lăng Tiêu có thể chống lại, cho dù mình sẽ bảo vệ Lăng Tiêu, nhưng phương pháp tốt nhất đó là giết chết nguy hiểm từ trong trứng nước không phải sao. Hơn nữa, anh nhìn ra cái người gọi Ôn Lương một tiếng "anh trai" thật lòng quan tâm Ôn Lương, vì thế sẽ không làm ra điều gì tổn thương đến Ôn Lương đâu. Anh em loạn luân sao? Điều đó cũng không quá ngạc nhiên, anh và Lăng Tiêu cũng giống như vậy. Nghiệt duyên thì thế nào, chỉ cần yêu thì phải cố gắng để có được. Anh là một thương nhân, tốn công sức đầu tư như vậy, hưởng thụ thành quả mà mình gầy dựng không phải là chuyện bình thường sao?
Lăng Tiêu không cam lòng mím môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo Lăng Thần Nghị.
"Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta, anh..." Ôn Du Phi cúi đầu nói. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên gò má của Ôn Lương, chỗ chạm tới, cố ý lưu lại một vệt nước ám muội. Xúc cảm mềm mại ấm áp, tiếc rằng ở trong lòng Ôn Lương cảm thấy cũng tương tự bị một con rắn độc lướt trên da mà thôi.
"Có chuyện gì?" Cuối cùng Ôn Lương cũng không chịu nổi nữa mà mở miệng hỏi.
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn ở riêng với anh thôi, anh trai sẽ không trách em chứ." Giọng điệu như đứa trẻ đang làm nũng với người lớn.
Ôn Lương nắm chặt ga trải giường dưới thân, giọng điệu hời hợt: "Sẽ không." Nghe thì thấy điềm tĩnh nhẹ nhàng, ai biết rằng, trong lời nói này thật sự cũng có mấy phần thật lòng. Anh mềm lòng, cho dù rõ ràng Ôn Du Phi chỉ đang giả bộ, anh vẫn mềm lòng. Quen thuộc như thế, lại kỳ lạ như thế.
"Em thật sự rất vui vẻ." Ôm Ôn Lương cẩn thận từng li từng tí, nhìn như cả người đều đặt ở trên người đối phương, thật ra, ngay cả tay đặt trên vai đối phương cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, không dám thật sự đặt tay lên. Dựa vào gần như vậy, chỉ là muốn rút ngắn khoảng cách với anh ấy thêm một chút mà thôi.
"Em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn thương đến anh." Nhìn thẳng vào mắt Ôn Lương, ánh mắt chân thành. Từng câu từng chữ, đều là lời hứa chân thật nhất.
Từ sáng sớm đến chiều, trong căn phòng tra tấn vang lên tiếng kêu thất thanh, âm thanh thê thảm khốn khổ đó còn khiến người ta sợ hãi hơn tiếng gào khóc trong địa ngục. Không cố gắng trừng phạt người làm tổn thương đến anh trai, anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu, trên môi Ôn Du Phi mang theo nụ cười, bắt đầu từ ngón tay, từng chút từng chút lột da người đàn ông kia ra, còn xương tay phải của đối phương, bắt đầu từ ngón cái, mài nhỏ từng khúc xương ra, trộn lẫn trong thịt nấu chín đem cho chó ăn. Nếu tổn thương anh trai, vậy thì không cần phải sống nữa.
Chỉ là Ôn Du Phi không biết rằng, người khiến Ôn Lương tổn thương sâu sắc nhất, chính là anh ta.
"Tại sao anh lại cứu cô ta, còn bị thương vì cô ta..."
"Anh trai rất quan tâm cô ta có phải không..." Giọng nam trầm thấp giàu từ tính, giống như nàng tiếng cá Siren trong thần thoại Hy Lạp dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, một khi bị mê hoặc, kết quả cuối cùng chính là vạn kiếp bất phục. "Chỉ cần anh trai ở bên cạnh em, cô gái đó sẽ không có chuyện gì, anh muốn cứu cô ta, chỉ có cách phải ở bên cạnh em, rất dễ dàng không phải sao..."
Ôn Lương nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Du Phi, không né tránh một chút nào, trong mắt Ôn Du Phi khi nói ra những lời này, không một tia gợn sóng. Khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, ý cười lại không chạm đến đáy mắt, khiến cho nụ cười vốn dĩ rất dịu dàng lại trở nên lạnh lẽo.
"Sống chết của cô ta, không liên quan đến anh." Câu trả lời chân thật nhất, cũng là câu trả lời Ôn Du Phi muốn nghe nhất. Sớm đã nhận ra người kêu cứu là Đường Khả, trong lòng liền có suy đoán. Sở dĩ tốn sức cứu người, có lẽ là vì cảm thấy có chút áy náy với Đường Khả. Chỉ là một chút áy náy này sẽ không thể khiến anh phải hy sinh tự do nửa đời sau của bản thân mình để cứu cô ta đâu. Nếu Đường Khả thật sự xảy ra chuyện gì, nhiều nhất anh cũng chỉ bồi thường một số tiền cho gia đình của Đường Khả trong khả năng của mình mà thôi, hay hằng năm đến ngày giỗ của Đường Khả sẽ đặt thêm một bó hoa bên cạnh mộ cô ấy. Nếu như anh thật sự có tấm lòng cao cả vì Đường Khả hy sinh cái tôi của mình, thì có thể Đường Khả sẽ gặp nguy hiểm hơn.
Quả nhiên, nghe được câu trả lời này, Ôn Du Phi không có chút nào mất hứng khi dụ dỗ con mồi thất bại, chỉ là hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy tại sao anh lại cứu cô ta?"
"Trùng hợp thôi." Ôn Lương nhún vai, thật sự là trùng hợp. Nếu sớm biết mình sẽ bị thương nặng như vậy, nói không chừng anh sẽ đi đường vòng.
"Trùng hợp..." Ôn Du Phi lặp lại hai chữ này, môi mỏng dán vào môi Ôn Lương, "Anh trai, em rất vui..." Rất vui vì anh không thích cô ta, rất vui vì anh không có yêu một người nào cả. Mặc dù em có thể giết chết hết tất cả những người mà anh yêu, thế nhưng nếu trái tim của anh thuộc về người khác, em vẫn không thể nào chịu nổi.
Ánh sáng màu cam ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, ánh lên hai người thiếu niên đang ngắm nhìn nhau. Một ánh mắt dịu dàng quyến luyến cất giấu sự điên cuồng cố chấp, một ánh mắt khác lại lạnh lùng điềm tĩnh. Nhưng bóng dáng của hai người họ tựa như lồng vào nhau, kéo dài ra theo ánh chiều tà, dường như không thể phân biệt được ai với ai.