...Hôm nay là một ngày mưa. Tôi rất ghét mưa, cực kỳ, cực kỳ ghét mưa. Tôi đối với mưa giống như đối với kẻ thù không đội trời chung nhưng bị buộc phải ở cùng một chỗ vậy. Và tôi ghét cả điều khiến ngày hôm nay của tôi tồi tệ hơn nữa là...tôi bị bắt cóc!
Tôi ghét cái cảm giác này. Cái cảm giác bị trói một chỗ rồi bị người khác tra tấn, có điều...tôi cũng từng làm như thế với một người. Chà, nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ quỳ xuống xin lỗi người ấy. Tôi nghĩ anh ta sẽ không tha cho tôi nếu tôi rời khỏi anh ta, trông anh ta có vẻ tình nguyện cam chịu sự tra tấn của tôi giống như thể nó là thứ níu kéo tôi ở lại bên anh ta vậy.
Nhưng tôi không đợi được đến lúc đó đâu, vì tôi sắp c.h.ế.t rồi. Khi bị bắt đến đây thì tôi đã bị tiêm một loại thuốc lạ, sẽ không sống được bao lâu nữa. Cô gái bắt cóc tôi đến đây là bạn học cũ của tôi. Chúng tôi từng khá thân thời đi học, sau này ra trường hai đứa vẫn giữ liên lạc với nhau. Nhưng giờ thì nhìn xem, tất cả chỉ là dối trá thôi. Đào Diệu đến làm bạn với tôi vì đây là một phần trong kế hoạc của cô ta. Cô ta ấp ủ đã âm mưu này rất lâu rồi, còn lâu hơn cả quãng thời gian tôi và Trương Thâm bên nhau.
À, nhắc đến Trương Thâm mới nhớ, có lẽ giờ này anh ta đang bên cậu tình nhân bé nhỏ Vu Đông rồi. Nghĩ đến đây, dù đang bị tra tấn nhưng tôi cố thở dài một hơi. Suy cho cùng, tình yêu của tôi dành cho Trương Thâm cũng chẳng thể quan trọng bằng cậu tình nhân bé nhỏ ấy. Tôi đối với Trương Thâm bằng tất cả sự chân thành, hắn thế mà đáp lại sự chân thành này bằng cách biến tôi thành con nai với cặp sừng vừa dài vừa to chà bá trên đầu. Nực cười thật!
Sự chân thành của tôi lớn đến mức vi phạm pháp luật với hành vi ngoại tình, với hành vi tra tấn người khác, cũng vi phạm đạo đức với hành vi bất hiếu - điều mà đứa con nào cũng không được mắc phải. Ấy vậy mà, thứ nhận được lại chỉ có cảnh người mất nhà tan.
Những dòng suy nghĩ này có lẽ là lời cuối của tôi trước khi c.h.ế.t. Sẽ chỉ mình tôi nghe thấy những lời ấy, không ai biết trước khi c.h.ế.t tôi đã đau đớn thế nào, ân hận ra sao. Cái đau về tinh thần gần như lấn át cái đau về thể xác.
Sau khi tôi c.h.ế.t, có lẽ sẽ có rất nhiều người hả dạ. Người thân và bạn bè tôi đã ở dưới đó đợi tôi rồi, họ sẽ không thấy đau lòng khi nhận được cái xác c.h.ế.t thê thảm của tôi nữa. Nhưng còn người ấy, tôi biết anh ta sẽ đau. Cơn đau ấy sẽ theo anh ta đến cuối đời, dù có thể khi ấy nó chỉ là cái buồn man mác. Tôi biết anh ta yêu tôi chứ, yêu đến mức phát sẽ phát điên nếu tôi bỏ anh ta đi theo Trương Thâm, yêu đến mức sẽ tự làm đau mình nếu tôi không trao cho anh ta một ánh nhìn dù cho đó có là sự thương hại.
Anh ta yêu tôi đến phát điên rồi! Nhưng nếu anh ta c.h.ế.t vì tôi, tôi sẽ cảm thấy hối hận. Tôi không xứng để nhiều người phải kết thúc cuộc đời mình như thế. Gia đình, bạn bè rời khỏi quỹ đạo cuộc sống hạnh phúc mà họ đáng có vì tôi là quá đủ rồi. Chỉ một lần này thôi, tôi hy vọng anh ta sẽ vì tôi mà sống tiếp.
Nếu có kiếp sau, kiếp sau anh ta còn yêu tôi. Tôi nhất định sẽ đáp lại sự chân thành của anh ta bằng trái tim, bằng tình cảm hèn mọn này của mình.