Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 11



Nửa ngày nhạt nhẽo cứ thế qua đi, mọi chuyện bình yên cho đến tối. Sau khi tìm hiểu trên mạng về những thực phẩm nên ăn đối với người đang dưỡng thương nửa mùa như Phó Đông Thần thì tôi quyết định dẫn anh đi ăn khoai lang nướng trên vỉa hè đường phố. Nhưng trước đó chúng tôi sẽ ghé một quán bán đồ ăn bên cạnh.

Nhìn qua menu thì tôi dứt khoát gọi một đĩa cơm với thịt kho tàu, nói chứ đây chính là món tủ của tôi. Kì thực tôi cảm thấy với món này một đĩa cơm là không đủ, nhưng vì không chỉ có mình mình ở đây nên tôi đành chịu thiệt để giữ mặt mũi cho Phó Đông Thần.

Còn về phần ăn của Phó Đông Thần thì sẽ là một đĩa cơm với chút thịt lợn, còn lại phần lớn là các loại rau nhưng không phải rau muống. Không phải tôi ác khi gọi thế cho anh đâu, tại anh đang cần ăn bổ sung nhiều vitamin thôi. Chứ không phải vì tôi vẫn tức dáng vẻ loi nhoi nằng nặc đòi đi làm của anh ban sáng đâu. Thật đấy!

Đánh một đĩa cơm no nê, tôi và anh tiếp tục làm ấm bụng với khoai lang nướng. Đang đi trên đường, trong lúc mải mê gặm nhấm khoai của mình thì tôi không cẩn thận va phải một cô gái. Nhìn khuôn mắt của cô gái ấy xong tôi sốc miệng phát ra vài tiếng không có nghĩa rồi nhanh chóng kéo tay anh đi.

Cô gái kia chính là Đào Diệu, người mà đã một tay tiễn tôi xuống Âm Phủ bằng những cách thức độc đáo và đau đớn có một không hai. Nghĩ thôi mà tôi đã thấy lạnh cả sống lưng. Cô gái này chính là kiểu bề ngoài tỉ lệ nghịch với nhân cách bên trong.

Tôi nhớ hồi còn học chung cô ấy rất thân thiện, cũng rất tốt bụng, vẻ ngoài ngây thơ trong sáng nên rất được mọi người yêu quý. Nào có ngờ, sau khi ch*t tôi mới biết cái dáng vẻ kia chỉ là diễn, còn dáng vẻ thật sự thì là vì ghen tị mà có thể làm liều.

Mặc dù đã cố tránh né hết mức có thể nhưng Đào Diệu dường như đã nhận ra tôi, cô ta quay lại chạy theo và gọi tên tôi.

''Đông Miên Nam!''

Tôi biết mình hết đường lui rồi nên cũng đành quay lại chào hỏi.



''Lâu rồi không gặp.''

''Lâu rồi không gặp. Đây là ai vậy?'' Đào Diệu khẽ hỏi, mắt đánh sang người đang đứng bên cạnh tôi.

''À, chồng mình.''

''Chồng cậu? Ôi trời, mới ngày nào còn cùng nhau đi chơi thế mà giờ đã lấy chồng rồi.'' Đào Diệu bên ngoài mặt mày như nở hoa nhưng thật ra cách cô ta dùng móng tay tự đâm vào lòng bàn tay mình để kiềm chế cảm xúc là tôi đã đủ hiểu rồi.

Đây không phải lần duy nhất Đào Diệu làm thế, tôi để ý kỹ hầu như lần nào nói chuyện với tôi thì Đào Diệu cũng làm như vậy, mãi sau này tôi mới biết cô ta làm thế là để kiềm chế cảm xúc tiêu cực đối với tôi của mình.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nãy giờ hai chúng tôi dính nhau được mười lăm phút rồi! Tôi không giỏi trong việc nói dối, cộng thêm việc Đào Diệu mặt dày khăng khăng bám theo. Thật sự là khiến mồ hôi mẹ mồ hôi con của tôi thi nhau lăn xuống. Tôi bị ám ảnh bởi cách thức tra tấn của Đào Diệu!

Chỉ cần nghĩ đến thôi tay chân tôi đã tựa như không còn sức lực, mà việc này cũng là do Đào Diệu gây ra. Trước khi tra tấn tôi, vì không muốn tôi tiêu hao sức lực trong việc phản kháng vô ích nên người bạn ''tốt'' thời đi học này đã tiêm cho tôi môt loại thuốc. Tôi không biết rõ đó là thuốc gì, chỉ nhớ sau khi tiêm xong thì cả người tôi không có sức lực, hoàn toàn không thể tự ý cử động.

- - -
— QUẢNG CÁO —