Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 19



Bên này, Mộc Huy sau khi moi móc được thông tin chỗ ở của tôi thì nhanh chóng phóng xe tới. Nói chứ kĩ năng lái xe của Mộc Huy cực kì đỉnh. Mỗi lần nó lái là tôi như được dạo thăm một vòng Quỷ Môn Quan luôn. Cái kĩ năng lái xe của nó thì sớm muộn cũng sẽ nhận được giải thôi. Nhưng mà là giải ''Phé xa'' và giải ''Về nhà 2 lần/tháng''.

Tiếng chuông cửa vang lên, tôi giật mình rồi chạy ra mở cửa. Cánh cửa mở ra thì trước mặt là một cậu nhóc với đôi mắt to tròn, hai má bánh bao dễ thương trông rất ưa nhìn. Ừ, Mộc Châu Huy đó cả nhà. Khứa bạn thân mặc nhìn nai tơ nhưng nết lái xe thì hoàn toàn ngược lại của tôi đó. Nhưng gì đây? Bên cạnh còn có hai con khủng long là sao? Bên trái thì rõ rồi, khỏi nói cũng biết là người chồng đã đi đâu đó xuyên đêm của tôi. Còn người bên phải thì trông là lạ.

Người đó có khuôn mặt chính xác là kiểu ''sói hoang hư hỏng''. Không phải là hạ gục những cô gái nóng bỏng mà là lừa được thằng bạn nai tơ nhà tôi! Nhìn kìa nhìn kìa, hai nguời đó tay vòng qua eo hôn má đồ ơ kìa, tôi thấy mà tôi tức á!

Trong khi tôi đang nhìn chồng chồng nhà kia với đôi mắt sắp phóng ra được tia laser thì Phó Đông Thần bước đến ôm tôi vào lòng rồi nhẹ giọng xin lỗi.

''Nam Nam, Thần Thần xin lỗi. Tất cả là tại thằng kia kìa.'' Nói rồi anh chỉ tay về phía Thẩm Tư đang đứng ôm ấp người yêu bé nhỏ của mình.

''...'' Tôi im lặng không nói gì, ý là chờ anh giải thích. Mà thế quái nào anh kéo tôi vào trong nhà rồi quỳ xuống khoanh tay, xin lỗi trước mặt tôi luôn.

''Nam Nam, chó lớn sai rồi. Chó lớn không nên bỏ chủ đi như vậy. Chó lớn xin lỗi.'' Nói rồi anh dụi dụi đầu vào người tôi mặc cho hai người kia nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói:''Không ngờ Đông Miên Nam lại là con người như vậy''.

Còn tôi thì cũng hoang mang không kém, tôi thừa nhận trước đây đùng là mình có đối xử không tốt với anh thật. Nhưng cũng chưa từng nói với anh rằng anh là con chó của tôi cả.

''Nam Nam...'' Phó Đông Thần lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ đầy hoang mang của tôi.

Anh không nói gì nữa, chỉ dụi dui đầu vào người tôi rồi nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.



Mặc dù tôi không biết sao anh lại hành xử như vậy nhưng trước tiên là phải để anh giống người đã.

''Anh đứng lên đi.''

''Nam Nam tha thứ cho chó lớn rồi sao?''

''Chó lớn cái gì chứ? Anh ý nói tôi đã kết hôn với một con vật à?''

''Không phải, Nam Nam.''

Phó Đông Thần lại lên tiếng:''Nam Nam đừng tức giận.''

Kì thực tôi có tức giận, nhưng không phải vì anh nghĩ tôi kết hôn với một con vật. Mà là vì anh nghĩ mình là một con vật, còn tôi là chủ nhân của anh. Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy anh đáng được yêu thương hơn, có lẽ trước lúc trùng sinh tôi đã để lại bóng ma cho anh. Có điều, sau khi tôi thay đổi, cũng không thấy anh hỏi gì. Nhưng không hỏi cũng tốt, vì nếu biết được, liệu anh còn tình nguyện ở bên người đã khiến anh từ bỏ cuộc sống hay không?

Tôi ôm Phó Đông Thần, đỡ anh ngồi lên ghế. Sau đó tôi mời hai con người đang ôm nhau đứng chết lặng ngoài cửa từ nãy đến giờ. Hai người họ cũng cười cười rồi đi vào ngồi trên ghế sofa. Tôi đóng cửa rồi bước đến chỗ họ, tôi ngồi xuống cạnh Phó Đông Thần.

Ngay lập tức anh nằm gối đầu lên đùi tôi, mặc cho tóc anh có bị tôi dùng tay làm rối lên như tổ quạ. Anh im lặng không nói gì.

- - -
— QUẢNG CÁO —