‘‘Cuối cùng cũng vào nhà rồi.’’ Tôi vươn vai một cái rồi đi lại hạ cánh nghỉ ngơi ngay trên sofa.
Nằm trên sofa dù hai mắt đã nhắm lại nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt ‘‘kì thị’’ của đứa bạn thân nối khố Châu Mộc Huy. Cuối cùng sau hơn hai phút nhắm mắt thì tôi cũng chịu ngồi dậy, chấp nhận số phận hai mắt muốn nhắm lại nhưng không thể ngủ.
‘‘Ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà.’’
‘‘Dọn dẹp các thứ gì đó đều được nha, không bày ra là được.’’
‘‘Cậu hay nhỉ Miên Nam? Ngứa đòn rồi?’’
‘‘I’m fine.’’
‘‘Kệ cậu đó.’’
‘‘Tùy cậu thôi, lát nhớ trả tiền ngồi nhờ.’’
‘‘Cái!? Cậu muốn ăn gối sao?’’
Mộc Huy đang cầm cái gối tính đánh tôi thì bị Phó Đông Thần ngăn lại, anh cầm cái gối để sang một bên rồi bế tôi sang bên kia ghế ngồi cùng anh. Nói ngồi cũng không hẳn, vì chỉ có anh ngồi thôi. Còn tôi thì ung dung thong thả gối đầu lên đùi anh mà hưởng thụ cảm giác được chăm sóc như em bé.
Thời gian cứ nhàm chán trôi qua, chuyện hay chỉ bắt đầu khi màn đêm buông xuống.
‘‘Hú, cả nhà, chơi thật hay thách đi.’’ Mộc Huy lên tiếng.
‘‘Không em ơi.’’ Tôi đáp lại với giọng trêu đùa.
‘‘Em em con c*c, có chơi không hay để tớ cho cậu ngắm gà khỏa thân?’’
‘‘Chơi thì chơi, người gì mà dữ hơn hổ.’’
‘‘Thích vậy đó, được không?’’
‘‘Không.’’
‘‘Ai cho mà không, nín liền.’’
‘‘Riết rồi không biết ai là chủ nhà luôn.’’
‘‘Thôi chơi đi anh, chị, em, bạn, dì.’’ Thẩm Tư lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện tào lao của tôi và Mộc Huy. Ai mà có ngờ, nói xong câu này thì hắn bị Mộc Huy phản dame.
‘‘Anh tính rủ cả dòng họ chơi luôn hay gì?’’
Thẩm Tư nghe xong không nói gì, trong đầu đã thấm được câu nói ‘‘đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử’’.
Và thế là chúng tôi chơi thật hay thách với cái chai rỗng, ai bị chai xoay trúng sẽ chọn thật hoặc thách. Mới đầu cũng không có gì thú vị, cho đến lượt chồng nhà tôi chọn thật. Và người hỏi là tôi.
‘‘E hèm… Ờm… Vụ tai nạn đó có phải có người đứng sau không?’’
Ban đầu tôi chỉ định hỏi vu vơ thôi, à mà ngờ nhận được câu trả lời của anh là tôi đứng hình mất năm giây, còn tưởng là mình nghe nhầm nữa chứ.
‘’… Ừm, vụ tai nạn kia có người sắp xếp phía sau.’’ Phó Đông Thần nghiêm túc nói, tay nghịch tóc tôi nhưng chỉ hai người kia mới biết giờ ánh mắt anh tràn ngập bao nhiêu là sát khí, tựa như có thể gi*t ch*t ngay kẻ đứng đằng sau vụ tai nạn. Tôi không thấy được sát khí này là vì tôi đang nằm trên đùi anh, sau này được Mộc Huy kể lại tôi mới biết.
‘‘Đệt! Đứa nào ác ôn vậy!?’’ Mộc Huy vừa khó hiểu vừa căm phẫn kẻ đứng sau. Nhìn từ đầu đến chân cậu chỗ nào cũng là điểm tốt, đã có cậu và Thẩm Tư công nhận điều này rồi, còn có cả sự công nhận bị ép buộc của cả Đông Miên Nam nữa. Vậy mà không biết kẻ nào ghen ăn tức ở, lòng dạ thâm độc mà hãm hại cậu. Nghĩ thôi mà đã thấy ‘‘hồng nhan bạc phận’’ rồi.
Mộc Huy thở dài nói:’‘Không biết ai lai ghen tị với con người tuyệt vời như tôi nữa.’’
Tôi bĩu môi nói:’‘Người ta ghen tị với mình chứ ghen tị gì với cậu?’’
‘‘Này, đừng bảo cậu là người đứng sau đấy nhé?’’
‘‘Cậu đi ra kia chơi luôn, nói tào lao tùm lum gì vậy? Nhìn tớ giống người tự giam cầm mình trong bệnh viện mấy tháng à?’’
‘‘Cũng hơi hơi.’’
‘‘Cậu coi chừng tớ đấy, tý tớ đi mua chó về đuổi khách.’’