Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Chương 47



Sau một hồi chiến đấu thì trận chiến đã kết thúc trong sự mệt mỏi của ba phe. Tiếp đến chính là chuyên mục ‘‘Tâm Sự Đêm Khuya’’.

Tôi mở lời trước:’‘Tự dưng thấy có gì đó bất an…’’

Mộc Huy:’‘Bớt miệng quạ đen lại nha trời.’’

Thẩm Tư:’‘Ô mai gót, chơi ‘‘Thật hay Thách’’ đi cả nhà iu của tớ.’’ Thẩm Tư vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt khó nói cùng với gióng nói hơi dẹo dẹo.

‘‘Thấy chưa? Cậu thấy chưa Mộc Huy? Mình bảo có gì đó bất an thật mà.’’ Tôi lay lay người Mộc Huy.

‘‘Giờ này bệnh viện còn ai ở đó không?’’ Mộc Huy hỏi.

‘‘Cậu tính đưa khứa này vào viện hả?’’

‘‘Yes, chắc chắn là như vậy rồi. Kiểm tra xem não có bị ảnh hưởng gì không chứ này hơi hơi không giống bình thường.’’

‘‘Này, hai người đang có mà như thế! Tôi nóng tôi đấm cho mấy phát đấy!’’ Thẩm Tư lườm tôi và Mộc Huy.

‘‘Anh nhìn đi! Anh chỉ có một mình mà thôi.’’

‘‘Đúng vậy, hai đánh một không chột cũng què.’’

‘‘Ỷ đông hiếp yếu? Ngon nhào vô, tôi khóc cho hai người xem.’’

‘‘Ủa? Sai sai đâu á.’’

‘‘Thôi kệ đi Miên Nam, giờ mình kiếm gì chơi đi.’’

‘‘Thật hay thách đi cả nhà iu của ai đó.’’

‘‘Game là dễ.’’

- - -

‘‘Catwalk đê…’’ Mộc Huy nói.

‘‘Nhớ đặt quyển sách lên đầu nha.’’ Thẩm Tư cười cười nói.

‘‘Hai người coi chừng tui đó.’’

Chỉ có duy nhất một người nãy giờ vẫn không nói gì mà lẳng lặng đi chọn cuốn sách nào đó nhẹ nhất cho Đông Miên Nam.

‘‘Nam Nam, cuốn này nhé?’’ Phó Đông Thần nói rồi giơ cuốn sách lên.

‘‘Đến cả anh mà cũng…?’’

‘‘Có chơi có chịu đê.’’ Thẩm Tư nói chen vào.

‘‘Làm gì có ai thương em…’’

‘‘Số phận nghiệt ngã quá bạn tôi ơi.’’ Mộc Huy nói một câu tỏ vẻ buồn thương nhưng nói xong lại ôm bụng cười như vừa trốn trại.

‘‘Bạn là gì? Tôi cũng không biết bạn là gì?’’

Phó Đông Thần bước lại chỗ tôi, ôm tôi từ phía sau nhỏ giọng an ủi:

‘‘Ngoan, tôi thương.’’

‘‘Đùa, lại phát cơm chó. Tưởng thế là hay à?’’ Thẩm Tư bức xúc lên tiếng.

‘‘Ủa sao biết hay vậy?’’ Tôi hỏi lại.

Mộc Huy:’‘Trời ơi cậu đừng có tin lời ngon ngọt!’’

‘‘Tại sao?’’

‘‘Bảo thương mà xưng ‘‘tôi’’, chậc chậc.’’

‘‘Đúng đúng, thật dối trá.’’ Thẩm Tư gật đầu và nói thêm phụ họa.

- - -

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, lâu đến mức Mặt Trời sắp ló đầu lên rồi mà chúng tôi vẫn còn ngồi chơi với những đôi mắt sắp sụp xuống nhưng vẫn phải cố mở.

‘‘Thôi dẹp, mình đi ngủ đi.’’ Tôi đứng dậy nhưng do vừa ngồi một lúc lâu nên lúc đứng dậy bị ngã. Không biết là may mắn hay đen đủi mà lúc ngã tôi ngã chuẩn vào lòng anh. Anh thuận thế bế tôi đi ra sofa luôn, bỏ lại hai con người đang ngơ ngơ ngác ngác đằng kia.

Tôi lúc này tay đang vòng qua cổ anh, giọng nũng nịu nói:

‘‘Chồng ơi… Em buồn ngủ.’’

Phó Đông Thần đứng hình mất mấ giây luôn, trước lúc nhắm mắt vào vì bị cơn buồn ngủ đánh úp thì tôi thấy vành tai anh đã đỏ ửng. Trông cưng ghê ha? Như này là phải được thưởng rồi.

Nghĩ là làm, tôi mở mắt ra, nhắm chuẩn má anh mà hôn một cái ‘‘chóc’’ lên mặt anh.

‘‘Nam Nam ngpan, đừng nghịch nữa.’’

‘‘Ơ nhưng anh ơi, đã là đam mê thì anh có đánh cũng không bỏ được.’’

‘‘Vậy sao?’’

‘‘Ừm ừm, chắc chắn là như vậy rồi.’’

‘‘Vậy thì có phải Nam Nam cũng nên chịu trách nhiệm cho việc mình vừa làm không?’’

‘‘Ủa chịu trách nhiệm gì? Ai biết gì đâu…’’ Tôi nhắm chặt mắt né đi ánh mắt có chút nóng bỏng của anh.

‘‘Nam Nam hư quá.’’

‘‘Này, anh ơi. Xin lỗi em đi, em đi học hồi nhỏ có một đống phiếu bé ngoan nhé.’’

‘‘Bé ngoan thì phải chịu trách nhiệm chứ?’’

‘’… Thôi được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.’’

Dứt lời, chồng tôi đặt tôi nằm xuống ghế sofa rồi bỏ tôi một mình một ghế để đi kiếm cái gì đó. Lát sau, tôi thấy anh cầm ra một cái chăn lông cừu. Thế là hai chúng tôi chen chúc nhau trên một cái ghế sofa. Hai người kia cũng rất rảnh, có giường nhưng không ngủ mà đặt ghế sofa từ cửa hàng nội thất tiện lợi 24/7 về để chen chúc nhau như hai đứa tôi.