Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 13: Y Thiện Quản Ty



Rời khỏi Trà Dung Uyển, Lục Tâm Ca bận việc đã rời đi trước. Giao lại Tố Khinh Ly cho một người tên là Tiết Tranh Tranh.

Tiết Tranh Tranh là một nữ tử, dáng người thon gầy, vận y phục màu vàng nhạt, trên người đeo chéo một cái túi vải. Mặt mũi trắng trẻo, ngũ quan xinh đẹp. Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh. Nhìn qua lại mang đến cảm giác nóng nảy.

Nàng đảo mắt quan sát y, hơi hắng giọng nói: "Giờ ta sẽ đưa ngươi tới Y Thiện Quản Ty trước."

Y Thiện Quản Ty là một bộ phận dưới trướng Ngự Y Viện. Nằm ở phía Đông Bắc cách Trà Dung Uyển tầm hai dặm (1). Muốn đi tới đó phải đi qua một cây cầu gỗ.

(1) Tầm 1000 m.

Cả đoạn đường Tố Khinh Ly đều yên tĩnh đi theo phía sau. Không nhìn loạn, cũng không nói nhiều.

Tiết Tranh Tranh đối với thái độ này của y cảm thấy khá ưng ý. Nói cũng nhiều hơn một chút.

"Mỗi người muốn được vào Thái y viện đều phải trải qua quãng thời gian dài khổ luyện, cùng chỗ đứng vững chắc." Nàng nói: "Y Thiện Quản Ty là nơi những người sau khi trải qua chọn lọc kỹ lưỡng bắt buộc phải đến, là nơi báo danh cũng là nơi trải qua khảo hạch trước khi chính được xem xét phân đến các Ty khác. Chủ yếu làm những công việc lặt vặt, phân loại một số loại thuốc cơ bản, nói dễ nghe thì là giúp đỡ cho Thái Y Viện, nói khó nghe một chút thì so với tạp dịch cũng không khác là bao."

Y khẽ cười, cảm thấy còn chưa thấy ai giác ngộ cao như nàng.

Nói đến đây Tiết Tranh Tranh tựa như nhớ tới cái gì. Nhíu mày bước nhanh về phía trước.



Nhìn dáng vẻ, giống như tức giận rồi?

Tố Khinh Ly theo sau cũng phải bước lớn hơn một chút mới theo kịp nàng.

Trời đã về trưa, mặt trời lên cao, tiết trời lại có phần oi bức. Đi một đoạn lại thấy nàng đưa tay lên quạt, cả mặt đều bày ra vẻ nhăn nhó khó chịu.

Qua một hành lang lát đá cẩm thạch, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Trước cửa đề bốn chữ Y Thiện Quản Ty.

Tiết Tranh Tranh đẩy cửa bước vào, phía trong là một khoảng sân lát đá màu xám. Hai bên là hai dãy phòng san sát nhau.

Tiết Tranh Tranh đi trước dẫn đường, xuyên qua một dãy hành lang dừng lại trước một căn phòng.

Vừa tới bậc thềm, từ bên trong vọng đã ra âm thanh ồn ào, hỗn loạn.

Tiết Tranh Tranh vén rèm trúc bước vào, nhìn chàng cảnh trước mặt lập tức cau mày, lớn giọng nói: "Giỏi lắm. Các ngươi dám ở đây lười biếng!".

Trong phòng, hai chiếc bàn được ghép lại kê giữa phòng, xung quanh là một đám người bề ngoài đều vận cùng một loại y phục, kiểu dáng, màu sắc đều như nhau.

Tiếng ồn ào lập tức yên tĩnh lại, mỗi người một tay nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn.

Một thiếu niên nhanh tay rót một ly trà bưng tới cho nàng, gã cười hì hì nói: "Vất vả cho Tranh Ty rồi. Mau uống ngụm trà cho đỡ nóng. Bớt giận, bớt giận."

Tiết Tranh Tranh liếc gã một cái, đưa tay nhận lấy ly trà. Vẻ mặt cau có coi như cũng phần nào hòa hoãn.

Nàng uống một ngụm, sau đó nhìn về phía hắn nói: "Còn không mau vào đi."

Nàng vừa lên tiếng, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía y. Đánh giá có, tò mò có, chủ yếu là ngồi hóng chuyện.



"Người đâu." Tiết Tranh Tranh nói: "Đưa y đi báo danh đi."

Một người dáng dấp mập mạp đứng dậy, đi tới lay lay nam tử đang nằm trên ghế ở góc phòng, trên mặt đặt một cuốn sách.

Gã lưỡng lự, lên tiếng: "Thanh Hoán ca. Mau dậy, làm việc thôi."

Người được gọi là Thanh Hoán ca nghiêng người cuộn mình, gắt gỏng nói: "Ồn ào cái gì! Không thấy lão tử đây đang ngủ à!"

Nam tử quay qua nhìn Tiết Tranh Tranh. Nàng hơi nhướng mày. Nam tử kia bộ mặt nhăn nhó, đành phải lên tiếng gọi lần nữa: "Dậy thôi, Tranh tỷ tới rồi."

Nam nhân đang ngủ cuối cùng cũng ngồi dậy, hắn ta đưa tay ném cuốn sách trên mặt sang một bên. Nhìn thấy Tiết Tranh Tranh đang khoanh tay dựa trước cửa, vẻ mặt mang nụ cười từ ái nhìn mình, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Lâm Thanh Hoán là một nam nhân dáng người cao ráo, bên hông có đeo một chiếc ngọc bài, màu sắc so với những chiếc ngọc bài khác có phần sẫm màu hơn một chút. Cũng coi như là người có tiếng nói ở đây. Hắn ta liếc nhìn y một cái, sau đó đi tới bàn có đặt mấy chồng sách kê cạnh cửa ra vào. Tùy tiện cầm lấy một cuốn sách bắt đầu lật tìm.

"Tên, quê quán, tên họ phụ mẫu đều phải khai rõ." Lâm Thanh Hoán ngáp một cái, lên tiếng, giọng nói mang theo sự lười nhác.

"Tại hạ Tố Khinh Ly." Tố Khinh Ly nói: "Tới từ Mẫn Châu, phụ mẫu đều đã mất sớm."

Lâm Thanh Hoán ghi xong, đặt bút lên nghiên mực, lúc này mới đưa mắt đánh giá y, hỏi: "Tại sao lại phải che mặt?"

Dáng người Tố Khinh Ly thật sự rất nổi bật, eo thon chân dài, đứng một chỗ cũng sẽ khiến người khác chú ý, hẳn khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia cũng không đến nỗi nào. Đám người có cùng một suy nghĩ ánh mắt lập tức dán chặt trên người y.

Tố Khinh Ly coi như không thấy những ánh mắt đó, nói: "Ngày nhỏ không cẩn thận bị thương, khuôn mặt cũng theo đó mà bị hủy, dung mạo xấu xí không nên xem thì hơn."

Tiết Tranh Tranh dựa cửa nói: "Được rồi, được rồi. Hỏi nhiều như vậy làm gì? Báo danh xong rồi thì mau lấy danh bài. Đến Tây viện nhận phòng."



Tố Khinh Ly nhìn nàng hỏi: "Không phải Lục ngự y nói ở Đinh Viện sao?"

Trước khi giao Tố Khinh Ly cho nàng, Lục Tâm Ca quả thật có từng dặn dò qua.

Tiết Tranh Tranh bị lời y nói làm cho chột dạ.

Đúng là nàng có nhận lời, nhưng suy cho cùng Lục Tâm Ca cũng bận việc ở Thái Y Viện, chỉ sợ sẽ không có thời gian đến đây kiểm tra. Bây giờ nàng nghe theo lời Lục Tâm Ca thì có khác nào công khai tự nhận nàng sợ tên họ Lục đó.

Mặt mũi của nàng để đâu bây giờ?

Nghĩ vậy, Tiết Tranh Tranh trừng y một cái, cao ngạo nói: "Lục Tâm Ca nói là chuyện khác, ở Y Thiện Quản Ty này, bản cô nương đây làm chủ." Nói xong, nàng hừ một cái sau đó xoay người rời đi.

Đám người xung quanh coi như hiểu rõ, hóa ra người này chính là do Lục Tâm Ca đưa tới. Vài ngày trước trong Ngự Y Cục đồn ầm lên có một nam tử trải qua khảo hạch sát sao chọn ra được. Có thể nhìn ra người này tướng mạo không tầm thường, lại được Lục Tâm Ca để tâm như vậy. Tài cán gì chưa tính tới, chỉ vậy thôi cũng đoán được vào đây ít nhiều bằng thân phận. Có điều lại bị đưa tới đây, xem ra cũng chẳng phải người có thân phận đặc biệt gì. Lập tức hứng thú cùng tò mò đối với y cũng tiêu tan hết, một đám tiếp tục châu đầu đánh bài.

Tố Khinh Ly hơi cụp mắt, không tỏ thái độ, cũng không lên tiếng.

Lâm Thanh Hoán gấp lại sổ sách, tùy tiện bỏ sang bên cạnh.

"Xong rồi." Hắn từ trong ngăn tủ gỗ lấy ra một danh bài ném lên bàn nói: "Danh bài của ngươi, cầm lấy."