Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 238: Từng sợi tóc đều còn nguyên



"Mọi người vất vả rồi, cảm ơn cảm ơn." Tô Đào đưa người đến cửa, cảnh sát áp giải người rời đi.

Ngồi xuống uống một ngụm nước, biểu tình trên mặt bình thường, để ống kính điện thoại quay về phía mặt mình, lộ ra một nụ cười, "Dọa mọi người rồi."

Bình luận chạy rất nhanh, Tô Đào không thấy rõ chữ, liền an ủi nói: "Tôi xin lỗi, để cho mọi người nhìn thấy những thứ này, tôi không bị thương nha, mỗi sợi tóc đều còn nguyên vẹn."

Cô nói xong liền đứng dậy và đi vòng quanh máy ảnh.

Bình luận tiếp tục chạy.

【Trời ơi, tôi cũng bị dọa chết, may mà cô không sao】

【Đào Tử không có việc gì thật sự là quá tốt】

【Ông trời phù hộ】

【 Đại nạn không chết, tất có hậu phúc】

【Giá trị vũ lực Đào Tử toàn bộ mở ra】

【Đào tử uy vũ】

【Tôi chia một nửa may mắn của cuộc đời tôi cho cô】

【Đào Tử sau này nhất định sẽ lấp lánh, tương lai cùng cậu đi đường hoa】

【Đào Tử đến bệnh viện kiểm tra đi, đề nghị kiểm tra toàn thân】

【Tôi cũng muốn con gái tôi học võ thuật】

【Khóc chết tôi】

【Đào Tử tôi vĩnh viễn pick cậu】

Tô Đào nhìn màn hình đầy bình luận đều là quan tâm cô, trong mắt dần dần ướt át, nhưng cô không muốn để cho mọi người nhìn thấy một mặt rơi lệ của cô, quay đầu lau hai cái, đem nước mắt nghẹn trở về.

Nhưng động tác giơ tay lên của cô vẫn khiến người hâm mộ tinh mắt nhìn thấy, nhao nhao an ủi cô.

Tô Đào phát hiện trong livestream có rất nhiều người, hơn nữa trong lúc livestream còn có nhắc nhở không ngừng có người mới tiến vào, cô hết lần này đến lần khác an ủi mọi người cô không có việc gì, không có nửa phần không kiên nhẫn.

Kết thúc phiên live.

Trên điện thoại di động có quá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, còn có ba mẹ cô, Tô Đào vừa định quay lại cửa liền gõ cửa.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên cô.

Tô Đào xuyên thấu qua mắt mèo nhìn, vội vàng mở cửa.

Ngoài cửa có ba mẹ cô, còn có Lục Niên và hai anh trai chạy tới, trợ lý Bùi Tiểu Niệm cùng với nhân viên tổ tiết mục, đều t hở dốc không vững đứng ở cửa, trên người ba mẹ còn mặc đồ ngủ, mắt đỏ không ra hình dạng, vừa nhìn đã biết là nhìn thấy cô gặp nguy hiểm trước tiên liền chạy tới.

Rất nhiều người quen thuộc đang ở đây.

Tô Đào đầy nước mắt, nhưng cô vẫn lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Ba mẹ, con không sao."

Cô càng cười rực rỡ, họ càng đau lòng.

Tô Đào nhường người vào, bảo nhân viên tắt máy, toàn bộ quá trình ba mẹ đều ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, không ngừng nghẹn ngào.

Đại ca nhị ca giống như thần hộ mệnh đứng bên cạnh sô pha, không chớp mắt nhìn cô.

"Đào Tử, em thật sự là dọa chết chị, chị nhìn thấy liền liều mạng chạy tới, còn gặp phải kẹt xe, chạy lại chạy không lại, chị. Ô ô ô..." Hai mắt Bùi Tiểu Niệm đều khóc sưng lên.

"Thật sự dọa chết tôi, dọa chết tôi!" Lục Niên thật sự bị dọa sợ, nói nhiều nhất chính là hai câu này, "Nhất định phải để cho hắn ngồi tù, mẹ nó, tôi thật sự muốn đánh chết hắn ta."

"Tôi cũng muốn." Nhị ca từ trước đến nay ít nói đột nhiên xen vào.

"Em xuống tay không nhẹ, xương sườn hắn có thể.... Tiểu Niệm, em thực sự không sao, đừng khóc nữa!"

Rõ ràng là cô bị tập kích, ngược lại biến thành cô an ủi người khác.

E-kip chương trình cho biết có thể trì hoãn quay phim, nhưng Tô Đào cảm thấy mình không bị thương, không muốn gây thêm phiền toái cho tổ làm chương trình, có thể tiếp tục ghi hình.

Mẹ Tô và ông Tô kiên trì muốn ở lại chăm

sóc cô, Tô Đào biết cho dù ba mẹ trở về bọn họ cũng ngủ không yên, liền thu dọn phòng bên cạnh cô để cho bọn họ ở.