Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 240: Giống như anh đã mất em một lần



Hơn mười một giờ đêm, sắp xếp cho ba mẹ ngủ, đăng một Weibo báo bình an, tựa vào sofa trả lời tin nhắn.

Khiến Nhan Thanh Thanh cũng sợ đến chết khiếp, cô ấy ở nước ngoài nghỉ hè, lập tức mua vé máy bay về nước.

Bánh Đào* đột nhiên bị tấn công bởi thần tượng, nếu như không phải bởi vì Tô Đào thân thủ tốt, hiện tại chỉ sợ...

🌷: Mình đổi tên fanclub của Đào Tử là Bánh Đào cho dễ thương nhé.

Việc này là do fan Triệu Nhất Manh mà xảy ra, vô luận là do chính cô ta bày mưu tính kế hay không, nhưng trước đó cô ta dẫn dắt fan công kích Tô Đào đã để lại bóng ma tâm lý cho Bánh Đào, cho nên Bánh Đào đã tàn sát quảng trường Triệu Nhất Manh.

Fan của cô ta một câu phản bác cũng không dám nói, còn có fan đang xin lỗi, nhưng điều này cũng không thể dập tắt lửa giận của Bánh Đào, thần tượng của bọn họ thiếu chút nữa mạng cũng không còn, mặc dù không phải cô ta ấp ủ bày mưu tính kế, đó cũng là người của cô ta làm.

Nhớ tới một mình coi đối mặt với tên xã hội đen hung ác, lửa giận tràn đầy của Bánh Đào cũng không có chỗ phát ti3t, chỉ cần có chỗ có fan của Triệu Nhất Manh thì có Bánh Đào, làm cho ngươi nói cũng không nói nên lời.

Muốn rửa sạch, không có cửa đó đâu.

Chuyện Tô Đào bị tấn công đã lên hot search, video cô dũng cảm đấu với tên côn đồ cũng đã được toàn bộ netizen công chiếu, một số cư dân mạng còn không biết chuyện sau khi xem video, mới phát hiện cô gái giống như tiên nữ này cư nhiên có thể đánh như vậy.

Trách không được cô có thể chịu được cưa điện, di chuyển nệm.

Tất cả mọi người đều khẩn trương, còn bản thân Tô Đào cũng giống như một người không có việc gì, trước kia cô trải qua hung hiểm hơn nhiều, tay không cùng ba tên cướp cầm súng đánh nhau, hơn nữa còn không làm nhục sứ mệnh bắt được mọi người, tuy rằng sau đó nằm sấp trong bệnh viện một tháng.

Đều trả lời xong, Tô Đào mở hộp thoại của Lâm Cảnh, thời gian còn dừng lại ở lần nói chuyện phiếm lần trước, anh không nhắn tin cho cô, ngay cả điện thoại cũng không có.

Có một chút mất mát, anh đã xem buổi livestream mà...

Vừa thoát ra, ngoài cửa truyền đến một tiếng nhỏ, liền nghe được thanh âm mở cửa, Tô Đào quay đầu lại vừa nhìn liền nở nụ cười.

"Anh." Tô Lê chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

"Để anh trai xem một chút."

Có trời mới biết trong livestream, anh nhìn thấy một màn kia đều sợ hãi bao nhiêu, chỉ có một em gái như vậy, nếu thật sự... Anh không dám nghĩ, vừa nghĩ đến trong lòng liền chịu không nổi.

Tô Đào ôm lấy anh, "Anh ơi, đừng lo lắng."

"Anh làm sao có thể không lo lắng." Tô Lê đỡ bả vai cô trước sau nhìn một lần, mới buông lỏng tâm tình.

"Đi, đi bệnh viện, kiểm tra." Tô Lê một tay kéo cô, một tay câu áo khoác của cô trên sô pha, mở áo ra để ở phía sau cô, "Mặc áo vào đi theo anh."

"Anh, ba mẹ cũng ở chỗ em, bọn họ đều ngủ, em sợ bọn họ vạn nhất nửa đêm tỉnh dậy không nhìn thấy em sẽ sốt ruột, không cần phải làm kiểm tra đâu, em thật sự không bị thương." Tô Đào nhìn thoáng qua phương hướng phòng ngủ chính.

Tô Lê cũng nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút, "Không có việc gì, để lại một tờ giấy cho ba mẹ là được."

"Anh~" Cô kéo dài thanh âm, thật sự không muốn đi bệnh viện, Tô Lê vừa nhìn đã biết là phong trần mệt mỏi chạy về, đáy mắt xanh đen một mảnh, bản thân cô cũng không có việc gì, không muốn giày vò anh.

"Nhu Nhu!" Tô Lê nghiêm giọng nói, lần đầu tiên anh ta tỏ ra nghiêm túc với em gái mình.

Tô Đào đứng hình trong một giây, "Anh~" biểu tình mang theo cầu khẩn, cô biết Tô Lê sẽ như này.

Quả nhiên Tô Lê bại trận, nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Anh chỉ là sợ hãi, khi nhìn thấy người kia thương tổn em, anh đột nhiên có một loại cảm giác chúng ta giống như đã mất đi em một lần, nhất định không thể lần nữa mất đi em, loại cảm giác này của anh đặc biệt mãnh liệt."

Cảm giác đó còn mãnh liệt hơn những gì anh nói.