Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 28



"Lâu rồi không gặp, Giai Tuệ", Tô Đào mỉm cười chào hỏi

"Đúng thật là đã lâu không gặp, nếu không phải nhìn thấy cậu ở đây thì mình cũng không biết cậu chuyển đến trường Di Hòa đó", Triệu Giai Tuệ cảm khái nói, cao trung Di Hòa cũng không phải dễ vào.

Nhưng đó là khó đối với người khác thôi chứ còn dựa vào năng lực của Tô Đào thì lại dễ như ăn bánh, người gì mà vừa học giỏi lớn lên cũng đẹp nữa, có lúc cô nghĩ chắc kiếp trước Tô Đào đã cứu cả vũ trụ mất.

Tô Đào mỉm cười gật đầu, bắt đầu tìm vị trí của mình, thật trùng hợp chỗ của cô lại ở ngay sau Triệu Giai Tuệ, còn Lưu Niên thì ở phía trước của Triệu Giai Tuệ, ba người vừa vặn xếp thành một hàng ở ba vị trí đầu tiên luôn

Lưu Niên là một người thành thạo trong bắt chuyện với người khác, nhanh chóng biết được người này chính là bạn học cũ của Đào Tử, lập tức tò mò hỏi, "Sao cậu lại gọi cô ấy là đại ma vương vậy?"

Triệu Giai Tuệ cũng không phải là người hay sợ người lạ, lập tức giải thích, "Bạn học Tô Đào ở trường của chúng tôi vô cùng nổi tiếng, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, tham gia cuộc thi nào cũng đứng đầu, nhất là môn toán lúc nào cũng được điểm tối đa, thật là quá trâu bò luôn!"

Vấn đề này thì Lưu Niên vô cùng đồng cảm.

Triệu Giai Tuệ tiếp tục nói, "Có một lần cậu ấy thay mặt trường tham gia mấy cuộc thi, pk cùng học sinh của những trường khác. Vốn dĩ cô ấy chỉ cần tham gia phần thi toán học là được rồi, kết quả trong nhóm ngữ văn có một người gần thi thì bị ốm cho nên để Tô Đào thay thế, cuối cùng cả toán học và ngữ văn Tô Đào đều đạt được hạng nhất.

Lúc đó còn có cả đội thi của sơ trung nữa, có một người là bạn học cũ của cô ấy, nghe bạn ấy nói Tô Đào từ lúc học tiểu học đã trực tiếp nhảy lớp lên thẳng sơ trung, lúc học sơ trung lại nhảy thêm một cấp nữa, cô ấy còn nói hồi học sơ trung Tô Đào có tham gia một cuộc thi Olympic quốc tế giành được huy chương vàng. Chúng tôi lúc đó nghe đến ngu người con mẹ nó luôn, sau đó mọi người cảm thấy cô ấy quá giỏi, phải gọi là đại ma vương thì mới xứng tầm"

Lưu Niên cũng nghe đến choáng váng luôn, cậu vốn dĩ đã cảm thấy Tô Đào đủ lợi hại rồi, lúc này nghe xong lại có nhận thức mới về cô, chỉ số sùng bái trong lòng lập tức tăng lên theo cấp số nhân.

Danh hiệu đại ma vương này quả nhiên là danh bất hư truyền nha!

Liên tục có người đến cùng Tô Đào chào hỏi, cô cũng không để ý xem Triệu Giai Tuệ và Lưu Niên nói chuyện gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Lưu Niên nhìn cô mãnh liệt một cách kỳ quái

Cô nổi hết cả da gà rồi đó!

Buổi sáng thi xong môn ngữ văn, đến trưa Tô Đào kéo theo Lưu Niên chạy nhanh đến nhà ăn gần nhất lại phát hiện đến nơi đã muộn rồi, vội vàng giải quyết bữa ăn sau đó lập tức trở lại phòng thi, thi xong môn toán thì đến sân tập kết để lên xe về trường.

Ngày mai vẫn còn tận hai môn phải thi.

Tô Đào không ở lại trường, cô đã cùng Nhan Thanh Thanh hẹn gặp. Sau khi về nhà chào hỏi ba Tô, mẹ Tô thì đi thẳng đến địa điểm gặp mặt của bọn cô.

Là nhà hàng malatang hai người hay đến.

Cả hai nhà đều không cho phép họ ăn những thứ này nên Tô Đào và Nhan Thanh Thanh lén đến đây, vừa mới bước vào hương vị của malatang đã bay vào trong mũi, Tô Đào thuần thục cầm kẹp gắp thịt rau cùng thịt vò viên vào bát, đều là những thứ cô cùng Nhan Thanh Thanh thích.

Gắp xong hết thì cầm bát đợi đến số của mình.

Tô Đào tìm một chỗ ở gần cửa sổ đợi Thanh Thanh đến

Một lúc sau, ông chủ mang malatang ra, Tô Đào không nhịn được gắp một miếng đậu phụ cho bớt thèm, ăn xong còn liếm liếm môi như con mèo, tầm mắt hướng ra phía ngoài.

Sao cậu ta cũng đến vậy! Tô Đào đột nhiên có chút hối hận vì đã chọn nhà hàng malatang làm nơi gặp mặt với Thanh Thanh

"Đào Tử, mình nhớ cậu quá", Nhan Thanh Thanh nhìn thấy Tô Đào lập tức bổ nhào đến, cả người như treo trên người cô, nếu không phải Tô Đào có sức mạnh Max như con trai thì chắc là cả hai đã ngã chổng vó rồi.

"Không phải hôm trước vừa gặp sao", hôm trước cô đem chuyện mình đánh nhau với Triệu Tiêu nói cho con bé này nghe, nghe xong còn muốn đích thân đi dạy dỗ cậu ta, bị cô ngăn lại, chuyện qua lâu như vậy rồi không cần phải quan tâm nữa

Cố Từ kéo Nhan Thanh Thanh ở trên người Tô Đào ra, lại còn cho cô một ánh mắt cảnh cáo nữa.

Nhan Thanh Thanh không cam lòng tỏ ra yếu thế, lập tức trừng lại, cô mới không sợ cậu ta đâu!

Hai người ngồi ăn một lúc, Tô Đào liền lấy từ trong túi ra hai vé concert có chữ ký của Thời Hàn đưa cho cô, Nhan Thanh Thanh kích động đến suýt chút nữa ném thẳng đôi đũa trong tay vào người Cố Từ, sau đó tất nhiên là nhận được ánh mắt khinh thường của cậu ta.

Cô ấy cũng không thèm quan tâm, chỉ nhìn hai tấm vé mà cười ngây ngô

Toàn bộ bữa ăn, Cố Từ không hề động vào một miếng

"Tô Đào", Cố Từ gọi cô một tiếng

Tô Đào vừa mới nhét cá viên vào miệng còn chưa kịp nhai, nghe cậu gọi liền nhai vài miếng nuốt xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Hả?"

"Mình sắp thi cấp ba", Cố Từ lạnh lùng nói nhưng trong mắt lại ẩn ẩn chút mong đợi

"Đúng nha, còn hai tuần nữa hả, cậu ôn tập sao rồi hả? Mình thấy với thành tích của cậu thì muốn thi vào trường nào cũng không có vấn đề". Tô Đào cảm thấy mấy lời mà cô nói đều vớ vấn, thành tích của Cố Từ vẫn vô cùng xuất sắc, cô vậy mà lại hỏi người ta ôn tập thế nào!

Gương mặt của Cố Từ hiện lên một chút vui vẻ, "Ôn tập khá tốt, nếu thi vào Di Hòa chắc cũng không có vấn đề gì"

"Á! Cậu muốn thi vào Di Hòa!"

Dáng vẻ giật mình biểu lộ rõ ràng của Tô Đào khiến vui vẻ nho nhỏ trên mặt Cố Từ biến mất, "Cậu không muốn mình thi vào Di Hòa sao?"

"Không không không! Mình chỉ là có chút kinh ngạc vì cậu quyết định thi vào Di Hòa thôi. Lần trước dì có đến nhà mình nói là cao trung Hoa Sơn đã đồng ý tuyển thẳng cậu, nên mình mới cho rằng cậu sẽ học ở Hoa Sơn", nhìn vẻ mặt của Cố Từ, Tô Đào biết mình nói sai rồi, lập tức sửa lại, "Di Hòa cũng tốt, như vậy chúng ta có thể đi học chung rồi, sau này chị đây sẽ bảo kê cho cậu"

Tô Đào dáng vẻ tùy tiện.

Nghe được lời này, vẻ mặt Cố Từ hơi trì hoãn, có chút khó chịu nói, "Ừ"

Nhan Thanh Thanh lúc này đang bắt đầu tưởng tưởng đến việc đi xem buổi biểu diễn, não của cô ấy tầm ấy không thể nghĩ được cái gì khác, ngay cả khi Tô Đào vào nhà vệ sinh cũng không biết.

Tô Đào đem dầu mỡ trên áo lau đi, đây là bằng chứng phạm tội, nếu để mẹ phát hiện thì chắc chắn sẽ bị kết án.

"Cô bé à, rơi đồ rồi", sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

Tô Đào quay đầu thì thấy một nam nhân khoảng 27, 28 tuổi, khí độ bất phàm đang cầm trong tay thẻ học sinh của cô. Tô Đào cảm ơn rồi nhận lấy, trong lòng cảm thấy nghi hoặc nó rơi lúc nào vậy nhỉ, sao cô không cảm nhận được gì chứ

Tô Đào không để ý nữa, rút một đoạn giấy để lau tay.

Cảm giác được người đàn ông phía sau vẫn chưa đi, hình như còn đang nhìn cô, trong lòng Tô Đào nảy một cái.

Đừng nói là gặp phải biến thái nha! Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức muốn đi ra ngoài luôn.

"Ánh mắt của cô thật đẹp..", người đàn ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Đáng tiếc bị người phong ấn linh khí, chẳng qua đợi mấy năm nữa sẽ được cởi bỏ thôi"

Giọng điệu của anh ta lúc nói câu này giống như nói hôm nay ăn gì vậy, vô cùng bình thường, nhưng Tô Đào nghe xong lại tâm kinh nhục kiêu*, hắn ta rốt cuộc là ai? Sao có thể nhìn ra được con mắt đặc biệt của cô, lại còn biết nó bị phong ấn?

* hết hồn, vô cùng lo sợ

Mà phong ấn của cô đúng là chỉ có thể kiên trì đến năm 16 tuổi!

Sư phụ từng nhắc nhở cô đừng đem chuyện này nói cho bất kỳ ai, sẽ có người ghen ghét, người trong huyền môn cũng không phải loại người tốt đẹp gì

"Anh là ai?", ánh mắt Tô Đào rét lạnh.