Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 9



Hôm đó, Tô Đào từ nhà trẻ trở về, vừa vào nhà đã ồn ào muốn tìm anh trai.

Diệp Ngưng âu yếm sờ đầu cô, "Đi đi! Anh trai đang ở thư phòng", nói xong thì xuống lầu mua thức ăn.

Tô Đào gõ gõ cửa.

Một thiếu niên tuấn tú mở cửa nhìn thấy cô, sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, cười nhạo nói: "Thật sự muốn học?"

Tô Đào dùng sức gật đầu.

Tô Lê cười cười bế cô vào thư phòng, cầm lấy sách và bút đã chuẩn bị từ trước. Hôm qua cũng không biết Tô Đào bị làm sao đột nhiên nói muốn học chương trình của lớp 1, cậu nghĩ cũng không cần nghĩ liền đồng ý.

Tô Đào đã ngoan ngoãn trèo lên ghế ngồi xuống, chờ anh trai dạy học, cô hiện giờ không thể đợi được mà muốn học.

Em gái ham học như vậy, nhất thời, Tô Lê cảm thấy tâm tình rất tốt.

"Vậy hôm nay anh dạy em học ghép vần trước nhé", Tô Lê từ trong ngăn bàn lấy ra một cái bảng đen treo lên tường, viết ở trên đó một vài âm vần, sau đó dạy em gái đọc mấy lần.

Tô Đào do dự một chút nhịn không được cắt ngang lời của Tô Lê, "Anh, em đã học ghép vần rồi".

"Học rồi! Em học cùng ai vậy?", Tô Lê sửng sốt.

"Cô giáo ở nhà trẻ, cô ấy dạy em". Tô Đào cảm thấy anh trai mặc dù là anh trai nhưng cũng chỉ là một đứa bé vừa mới vào sơ trung (cấp 2), dễ lừa hơn bố mẹ nhiều.

Nếu đã muốn nhảy lớp, vậy trước tiên phải nhận được mặt chữ a!

Cô cũng không muốn nói dối, nhưng mà nếu cô tự nhiên biết nhận mặt chữ mà không có căn cứ chắc chắn sẽ làm cho bố mẹ sợ. Như vậy cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không khoa học, nhưng quá trình học ghép vần lại quá chậm.

Vốn dĩ là muốn mời gia sư nhưng lại sợ gia sư nhận ra cô không giống bình thường nên đành từ bỏ ý định này. Nhưng trước mắt đã có một tài nguyên vô cùng tốt, được thần tượng dạy kèm đúng là cơ hội hiếm khó nha!

Tô Đào nhếch miệng cười hì hì.

Tô Lê không khỏi nghi ngờ, hiện giờ nhà trẻ đã bắt đầu dạy ghép vần rồi sao? Trong ấn tượng của cậu phải lên tiểu học mới được học ghép vần. Nhìn dáng vẻ tươi cười của em gái, Tô Lê cảm thán một câu, xã hội tiến bộ thật nhanh!

Hai người, một người dạy học nghiêm túc, một người giả vờ chăm chỉ học tập.

Tô Đào cố gắng hết sức để chữ của mình trở nên thật xấu, tận lực biến nó thành con sâu lông. Khiến cô người đạt quán quân thư pháp toàn thành phố đem chữ viết thành xấu như vậy, thật sự không dễ dàng chút nào.

Tô Lê dạy em gái mười chữ, lúc đầu cậu còn sợ mình dạy nhiều quá em ấy không hiểu được. Nhưng chưa đầy mười phút, cô đã nhận được tất cả các chữ này cũng đã viết được luôn, mặc dù hơi xấu nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Tô Đào nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh trai, cảm thấy có chút hối hận không biết có phải mình nhận mặt chữ quá nhanh hay không.

Trong lòng thầm nói, lần tới nhất định phải học chậm một chút.

"Mẹ có thể vào không?"

Diệp Ngưng bưng một đĩa nho đứng ở ngoài gõ cửa.

"Được ạ", Tô Đào vừa nói xong, Tô Lê đã đi ra mở cửa rồi.

"Mẹ mang cho mấy đứa nho này". Diệp Ngưng lấy hai quả nho đút vào miệng của con trai và con gái, hai đứa bé này là niềm tự hào của cô, trong tâm càng nhìn càng thấy vui mừng, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần, "Để mẹ xem các bảo bối của mẹ đang viết gì nào".

Diệp Ngưng cũng chỉ nói như vậy, Tô Đào là một đứa bé nhiều nhất cũng chỉ cùng anh trai viết viết vẽ vẽ loạn, cô trực tiếp cầm vở bài tập của con trai lên xem, bản thân cô cũng là một giảng viên đại học, bình thường bài tập của thằng bé cũng do cô hướng dẫn.

Sau đó xem một lúc, Diệp Ngưng gật đầu hài lòng, nét chữ của con trai ngay ngắn, tất cả các câu trả lời đều đúng hết. Lại nhớ tới mỗi lần thi con trai đều có tên trong top 3 khiến vẻ mặt tươi cười của cô lại càng rạng rỡ hơn.

Sauk hi khen Tô Lê mấy câu, Diệp Ngưng phát hiện ở trên bàn còn có một quyển vở nhỏ, thấy trên đó có vài chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cho rằng đó là trò đùa của bạn học của con trai thì nói đùa, "Chữ ai vậy xấu như gà bới vây nha!"

Tô Đào đang ăn nho thì bị nghẹn, đây là lần đầu tiên trong đời cả kiếp trước lẫn kiếp này chữ của cô bị chê xấu.

"Là Nhu Nhu viết đó", Tô Lê có chút tự hào, đây là cậu dạy đó nha.

"Nhu Nhu!", Diệp Ngưng sửng sốt, liên tục nhìn con gái mấy cái, chữ này mặc dù xấu nhưng đã có hình có dáng có thể nhìn ra được đấy là chữ gì.

Con gái yêu còn nhỏ như vậy, ngay cả ghép vần còn chưa học sao có thể viết được như vậy chứ.

Phản ứng của mẹ Tô đều nằm trọng dự đoán của cô, Tô Đào bình tĩnh nói, "Là anh trai dạy con, với lại, mẹ ơi con đã học ghép vần rồi". Thật ra nếu để một đứa trẻ bốn năm tuổi biết viết mấy chữ ở mười mấy năm sau cũng không phải việc hiếm lạ gì. Đừng nói là chữ Hán mà ngay cả tiếng Anh cũng được dạy, nhưng thời điểm này vẫn chưa lưu hành việc dạy những thứ đó.

"Con dạy em rồi sao?" Diệp Ngưng không tin hỏi lại một lần nữa.

Tô Lê gật đầu, lại nói thêm: "Con chỉ dạy chưa đến mười phút em ấy đã học được rồi".

Diệp Ngưng sững sờ nhìn chữ của con gái, không đến mười phút đã học được, ánh mắt Diệp Ngưng đột nhiên sáng lên.

"Mẹ ơi..", giọng nói không chắc chắn của Tô Đào vang lên.

"Nhu Nhu của mẹ thông minh quá", cô hiện giờ thật hận không thể cùng Tô Vân Đình chia sẻ.

Tô Lê ở một bên cũng nói, "Em gái của anh thật thông minh".

Trong lòng Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tô Vân Đình tan làm trở về nhà, Diệp Ngưng vội vàng đem những chữ Tô Đào viết đến cho chồng xem, lại thêm Tô Lê ở bên cạnh tâng bốc, trong suy nghĩ của Tô Vân Đình, con gái anh dường như là một thiên tài, anh sợ rằng sự việc lần trước sẽ để lại vết thương trong lòng Tô Đào. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn quan sát tình hình của con gái, bây giờ con bé không những không sao mà còn học được cách viết chữ luôn rồi!

Tô Vân Đình vui đến hỏng luôn, bế Tô Đào lên quay mấy vòng.

Diệp Ngưng không nhịn được cười ôm Tô Đào xuống, cô không phải là không nhìn ra suy nghĩ của chồng. Khoảng thời gian này, hai người bọn họ có luôn nơm nớp lo sợ lại xảy ra chuyện gì bất trắc với con bé. Bây giờ con bé không sao chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn họ.

Một nhà bốn người vui vẻ cùng ăn cơm tối, sau khi ăn xong Tô Đào lại bám lấy anh trai học thêm chữ nữa mới "bịn rịn không rời" bị mẹ bế đi ngủ.

Buổi tối Tô Đào ăn hơi nhiều, nằm trên giường ôm bụng có chút rầu rĩ, cô nghĩ đến cuộc sống ở cô nhi viện, nhớ đến sư phụ.

Thời điểm đó thân thể gầy gò của cô một chút thịt cũng không có, bình thường sư phụ thường vụng trộm nhét đồ ăn cho cô. Cô nhi viện nhỏ nhưng lại thu lưu rất nhiều trẻ, ngoại trừ bọn họ thì chỉ có mẹ viện trưởng và sư phụ sống cùng với nhau.

Lúc đó, sư phụ vẫn chưa là sư phụ, không ai biết sư phụ đến từ đâu, ông ấy là tự nguyện ở lại chăm sóc những đứa trẻ này. Đời trước, ông đã dạy cô ấy rất nhiều điều, thư pháp chính là một trong những thứ đó, lúc cô năm tuổi đã bắt đầu luyện tập bất kể là chữ Khải, hành thư, lối viết chữ Thảo hay là thể chữ lệ, kiểu chữ triện cô đều luyện tâp bài bản, viết đẹp nhất là lối chữ Khải và chữ Thảo.

Sau này sư phụ còn phát hiện cô không giống người bình thường liền dạy cô rất nhiều phương pháp bảo hộ bản thân, sau khi bái sư còn tặng cô một tấm bùa hộ thân. Đó là một túi hương màu vàng, dài khoảng một ngón tay, rộng nửa ngón tay, hoa văn long phượng, mặt trên thêu mấy chữ "Mong bạn có thể hạnh phúc", sư phụ dặn cô không được lấy nó xuống. Từ sau khi đeo tấm bùa hộ thân này lên, cô chưa hề gặp phải bất kỳ chuyện rắc rối nào nữa.

Nếu không phải gặp được sư phụ, cô có khả năng sống ở cô nhi viện không được mấy năm.

Sau này ông qua đời, cách lúc đó không đến một năm cô cũng hi sinh trong lúc thi hành công vụ.

Tô Đào đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày cô chết không có đeo bùa hộ thân, bởi vì tính chất đặc biệt của nhiệm vụ nên cô không thể không tháo nó xuống. Lúc cùng với tên tội phạm vật lộn, rắc rối lại ập đến, tên tội phạm lợi dụng kẽ hở bắn vào ngực cô, lúc đó cô liền tắt thở.

Đen như vậy, đời này chắc không lặp lại lần nữa đâu nhỉ!

Tô Đào dần chìm vào giấc ngủ.