Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 538: Quà gặp mặt



Vẻ mặt Sở Đường khó hiểu. Nhưng người này đã tìm đến trong trường học, cậu cũng không thể không gặp. Sau khi nghĩ xong vẫn là bước ra khỏi phòng học.

Người này đứng cách phòng học không xa, vừa nhìn thấy Sở Đường đã lập tức nhận ra cậu.

Sở Đường và Sở Từ dù sao cũng cặp sinh đôi, dáng vẻ rất giống nhau. Chẳng qua bây giờ Sở Đường đã trưởng thành, chiều cao cũng khác xa, cao khoảng 1m8, trông nam tính hơn mấy phần. Hơn nữa lộ ra gương mặt góc cạnh, lông mày thô. Còn cặp lông mày của Sở Từ mặc dù toát lên vẻ xuất chúng, nhưng dù sao cũng là con gái nên vừa mỏng vừa dài vừa xinh đẹp.

"Bạn học Sở, tôi muốn hỏi buổi trưa cậu có rảnh không? Tôi muốn đại diện ông chủ của tôi nói chuyện với cậu." Người đến là một trong hai người thư ký của Lữ Lương Tây. Sau khi bắt tay Sở Đường thì nghiêm túc nói.

Dù sao đối mặt cũng là thằng nhóc còn trẻ tuổi, trong mắt cũng không có nhiều thái độ coi trọng.

"Ông chủ của anh?" Sở Đường nhìn hắn. Sau khi xác định mình cho đến bây giờ chưa từng thấy người này lại nói: "Xin hỏi ông chủ của anh là ai? Tôi có biết không?"

"Là như vầy, ông chủ của tôi có qua lại với chị Sở Từ của cậu. Lần này tìm cậu là có chuyện quan trọng, nhưng chỉ vài phút không thể nói rõ. Cho nên cần chiếm thời gian nghỉ ngơi buổi trưa của cậu." Đối phương lại nói.

Nhắc đến Sở Từ, vẻ mặt Sở Đường càng thêm thận trọng: "Nếu là chuyện kinh doanh, vậy thật xin lỗi, tôi không làm chủ thay chị tôi được, nói chuyện với tôi cũng vô dụng."

Lúc cậu giúp đỡ làm việc ở Phúc Duyên Đài, cũng có người cho cậu lợi ích đổi lại muốn cậu nói mấy câu tốt đẹp trước mặt chị gái, để cho nguyên liệu nấu ăn ở Phúc Duyên Đài đổi thành dùng nhà anh ta. Nhưng cho dù là loại việc nhỏ này cậu cũng không muốn làm chủ thay chị gái. Dù sao cậu cũng biết cuộc sống ổn định bây giờ của mình làm sao mà có được.



"Không liên quan đến chuyện kinh doanh, hơn nữa ông chủ của chúng tôi cũng không có chuyện kinh doanh gì cần đến chị cậu." Đối phương cười khẽ một tiếng, trong mắt hơi mỉa mai: "Là có liên quan đến tương lai cả đời của cậu và chị cậu."

Nhà máy dược phẩm kia của Sở Từ có giá trị bao nhiêu tiền chứ? Mặc dù nàng kinh doanh hai chỗ cũng không tệ lắm, nhưng một năm có thể thu nhập bao nhiêu? 50.000 hay là 100.000? Mặc dù bây giờ có rất ít nhà triệu phú. Nhưng cũng chỉ đối với nơi như huyện Y Thủy này, giá trị con người ông chủ Lữ của hắn đã đáng giá mấy triệu.

Tất nhiên, mức thu nhập của hai thành phố cũng khác nhau. Bên Cảng Thành phát triển tốt, lại là cửa khẩu, thu nhập của người dân đương nhiên cao hơn. Năm nay tiền lương bên huyện Y Thủy tăng một chút, nhưng dựa theo trung bình mỗi tháng là 70 đồng, muốn mua một chiếc tivi phải mất mấy tháng lương. Nhưng Cảng Thành thì khác, tiền lương một tháng đã đủ mua 3-4 chiếc tivi đen trắng.

Mức lương chênh lệch gần 20 lần tự nhiên là khác nhau.

Nhưng lúc này người nọ nhắc đến cái gọi là tương lai, mặc dù Sở Đường không hiểu nhưng vẫn quyết định nghe lời người này nói trước. Bởi vậy lập tức đồng ý.

Đến buổi trưa tan học, cậu và người thư ký này đi đến căn tin trường học. Hai người ngồi đối mặt nhau.

Trình độ thức ăn của Sở Đường tương đối tốt hơn các bạn học khác, dù sao cũng có một bà chị mạnh mẽ. Mặc dù bản tính cậu tiết kiệm, Sở Từ cũng tuyệt đối không cho phép cậu nhịn đói. Cho nên đồ ăn rất phong phú. Nhưng ở trong mắt người thư ký này lại không khác gì thức ăn cho chó, không phải rau xanh chính là dưa muối, chỉ có một chút nước luộc thì làm sao mập được?

"100 đồng và đồng hồ này là ngài Lữ của chúng tôi tặng cho cậu làm quà gặp mặt, hy vọng cậu nhận lấy. Tất nhiên, ngày hôm qua ông chủ cũng cho cô Sở 100, cô ấy đã vui vẻ nhận lấy."