Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 540: Lợi ích



Mặc dù Sở Đường chỉ là học sinh nghèo, nhưng bình thường cũng xem báo đọc tin tức rất nhiều, đối xã hội này vẫn có một mức nhận thức nhất định. Hiện tại mặc dù gia đình khá giả nhưng cậu cũng không có ý đố kỵ với bất kỳ ai.

Cảng Thành chưa từng trải qua thời kỳ kinh tế tối tăm, sự phát triển của nó tự nhiên cũng khác. Nhưng tin tưởng trong tương lai gần, địa phương nhỏ giống như huyện Y Thủy cũng sẽ có cơ hội như Cảng Thành.

Nhưng phản ứng của Sở Đường hiển nhiên làm cho người thư ký này rất ngạc nhiên. Một thằng nhóc trẻ tuổi như cậu nghe đến nhiều tiền như thế nhưng không có bất luận thái độ động lòng hay ghen tỵ, thật là ngạc nhiên!

"Cậu không tò mò xem ông Lữ muốn nhận ai làm con trai sao?" Đối phương lại nói.

"Liên quan gì đến tôi?" Sở Đường cười nói: "Thưa anh, thành thật mà nói, mặc dù ông Lữ khá giàu có. Nhưng dù cho ông ấy có giàu thì hiện tại cũng không phát triển được ở một nơi như huyện Y Thủy của chúng tôi, đúng không? Tiền của ông ấy cũng chỉ có thể dùng để hấp dẫn người mà thôi, cũng không thể làm việc khác."

Giá cả ở bên này thấp đến mức không đủ để vận hành một nhà máy.

Lấy ví dụ như nhà máy dược phẩm của Sở Từ, một hộp thuốc mỡ cũng chỉ bán được 1-2 đồng. Giá này quá cao trong mắt người bình thường. Nếu ông Lữ đến đây, mặc dù chỉ cần bỏ ra 10.000 đồng là có thể mở một xưởng sản xuất nhỏ. Nhưng muốn kiếm về mấy chục ngàn đồng thì cần thời gian rất dài. Hơn nữa cậu cũng không cho rằng người này có bản lĩnh giống chị cậu, mở cái gì cũng kiếm tiền được.

Người thư ký nghe Sở Đường nói như vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên: thằng nhóc này mặc dù còn nhỏ nhưng nhìn rất kỹ.

Ông Lữ mặc dù có tiền nhưng không có khả năng đầu tư ở bên này. Bởi vì muốn lấy lại vốn cũng mất 8 hay 10 năm. Sở dĩ mấy quan chức bên này nhiệt tình với ông Lữ như vậy là bởi vì chỉ cần ông ta giơ tay ra một chút lợi ích là có thể mang lại lợi ích cho nhiều người.



Nhưng vai trò của ông ta cũng chỉ là những lợi ích này mà thôi.

Một khi thương nhân có tiền thì sẽ muốn danh tiếng, xây cầu, mở đường, xây trường học là chân lý mãi mãi không thay đổi.

"Khụ khụ..." Thư ký không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy chủ đề này không thể nói nổi nữa.

"Bạn học Sở, mặc dù ông Lữ không có khả năng ở đây lâu, nhưng cậu có muốn đến Cảng Thành hay không? Điều kiện bên kia tốt hơn bên này rất nhiều, có thể cho cậu một nền giáo dục tốt nhất. Cậu còn một năm nữa là học hết cấp 3. Nếu cậu có nguyện vọng, ông chủ của chúng tôi còn có thể đưa cậu ra nước ngoài để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, thoải mái hơn ở nơi nhỏ như vậy. Hơn nữa bên Cảng Thành không chỉ ngoại trừ hoàn cảnh giáo dục, bệnh viện và giao thông khắp nơi đều tốt hơn loại địa phương này..."

"Chờ đã." Sở Đường buông đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không thích nghe những lời này của anh, cái gì gọi là 'loại địa phương này'?"

"Đúng vậy, sự phát triển của Cảng Thành thật sự tốt hơn nơi này. Dù sao thương mại bên đó cũng phát triển và phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế. Nhưng tôi cũng không cảm thấy huyện Y Thủy quá tệ. Ít nhất nó cho tôi ăn uống, nuôi tôi thành người. Bây giờ thậm chí nó còn thịnh vượng. Ai có thể khẳng định tương lai nó sẽ vĩnh viễn kém hơn Cảng Thành chứ? Cho nên, thưa anh, anh có thể nói nơi này quá nghèo, nhưng xin anh hãy chú ý dùng từ."

Thư ký cứng họng, không biết nên nói gì. Ý của hắn muốn biểu đạt chính là muốn cho cậu đi ra bên ngoài nhìn xem. Nhưng không muốn thảo luận tình hình hai nơi với cậu.

"Bạn học Sở Đường, tôi hy vọng cậu đến Cảng Thành, mà không phải muốn... nói những điều này với cậu..." Thư ký hơi rối rắm.

"Ý của anh là ông Lữ - ông chủ của anh muốn tôi làm con trai của ông ấy?" Sở Đường không khỏi cảm thấy buồn cười nói.