Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 668: Làm khách



Từ Vân Liệt hơi cảm thán, lúc trước ở bên Sở Từ ở thôn Thiên Trì thì em ấy còn nhỏ tuổi, trên mặt còn non nớt. Mặc dù vóc dáng ngày càng ốm nhưng lại không được cân đối như bây giờ.

Sở Từ đã trưởng thành, nhìn qua càng làm cho hắn rung động hơn trước đây, cũng càng làm cho hắn kiên định trong cố gắng và mục tiêu của mình. Dù sao cô gái như em ấy xứng đôi với bất luận kẻ nào. Nếu hắn không có đủ năng lực và địa vị, chỉ sợ là không có bản lĩnh bảo vệ em ấy cả đời.

Ánh mắt của Từ Vân Liệt ấm áp, vươn tay nhéo mặt của em ấy. Ánh mắt này làm cho Sở Từ bĩu môi.

Nàng sống hai đời, ngay cả cha mẹ đời trước cũng không hở một chút vừa xoa vừa nhéo nàng. Ánh mắt của Từ Vân Liệt không có chỗ nào giống như cưng chiều vợ, rõ ràng là xem nàng như con gái!

Nàng vùng vẫy bốn phương nhiều năm như vậy, ai dám chạm vào đầu nàng chứ? Đừng nói là sờ mặt, người khác cho dù vỗ vai nàng cũng đều run sợ trong lòng, cũng chỉ Từ Vân Liệt xem nàng thành một cô bé bình thường. Nhưng cố tình không biết tại sao ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái!

Nhất định là bị trúng độc, trước đây nàng cũng không phải như vậy. Sở Từ vừa nghĩ, vừa trừng mắt nhìn về phía Từ Vân Liệt mấy lần.

Không để Sở Từ giẫm lên vết xe đổ dọa người lính kiểm tra, người lái xe đổi thành Từ Vân Liệt. Quãng đường còn lại yêu ổn đến quân đội, thậm chí còn trực tiếp đến nơi nhà họ Thẩm sống trong khu người nhà.

Nhưng Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ của quân đội thì sửng sốt. Nàng cho rằng quân đội này không khác gì mấy với đời trước. Nhưng trên thực tế lại rất khác xa, hoàn cảnh tốt hơn, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ trang nghiêm và ngăn nắp. Mặc dù là thứ bảy vẫn có thể nghe thế tiếng huấn luyện như cũ. Trong quân đội trồng nhiều cây xanh, không khí trong lành, những người lính ngẩng đầu mà sải bước, rất có khí phách.



Cho dù là một người thường bị ném vào một nơi như vậy, chỉ sợ không bao lâu sẽ xuất hiện khí chất trầm tĩnh làm cho người ngoài không đuổi kịp.

Quân khu thủ đô có mấy quân đoàn, trong đó có nhiều bộ chỉ huy sư đoàn. Thâm chí còn có nhiều cấp thấp hơn, mà ba của Thẩm Dạng là Phó Tham mưu trưởng của một quân đoàn. Sở Từ cũng không biết rõ về chức vụ này như thế nào, chỉ biết quyền lực không nhỏ là được. Dù sao có quyền lực thực sự và quản lý việc huấn luyện tác chiến, cũng là lãnh đạo cấp cao của anh Từ.

Thế hệ trước của nhà họ Thẩm đã về hưu. Mà lúc trước khi Sở Từ xem bói tìm cô Thẩm về, những người đến gặp nàng chủ yếu là phụ nữ nhà họ Thẩm. Về phần vị Phó Tham mưu trưởng Thẩm kia, Sở Từ cũng chưa từng gặp mặt. Bởi vậy bây giờ cũng hơi tò mò.

Những ngôi nhà trong khu nhà ở thực sự cũng không phải rất đặc biệt. Nơi nhà họ Thẩm ở cũng không sang trọng và rất đơn giản. Sau khi đi vào, lọt vào trong tầm mắt cũng chỉ là chiếc bàn ghế đơn giản, thậm chí hơi cổ xưa. Trên bàn trà có một chiếc tivi, đang chiếu hình ảnh đen trắng. Trên bàn đã bày vài món ăn và 2-3 chai rượu nhỏ, có thể nghe được có người đang bận rộn trong bếp.

Nhưng có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi trong phòng, không cần đoán Sở Từ cũng biết người này chính là ba của Thẩm Dạng.

Trước đó nàng có nghe Từ Vân Liệt nhắc đến sau khi cô và dượng của Thẩm Dạng đưa về thì được sắp xếp ở bên ngoài và sống chung với thế hệ trước. Mà trong khu người nhà này cũng chỉ có ba mẹ của Thẩm Dạng sống, nên vô cùng đơn giản. Chỉ là mọi người trong khu nhà ở đều quen biết nhau, nên ngày thường cũng rất náo nhiệt.

Một cô gái xinh đẹp như Sở Từ cả đoạn đường được Từ Vân Liệt dẫn đến khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác. Thậm chí lúc này còn có mấy đứa trẻ ở bên ngoài vây quanh xem náo nhiệt. Nhưng e ngại uy nghiêm của ba Thẩm nên không ai dám đến ầm ĩ mà thôi. Nhưng tin rằng không bao lâu nữa, tin tức có thể truyền đến tai mọi người trong khu nhà ở.