Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 684: Không chậm trễ



27 người đàn ông nhiệt huyết, cả người đều cơ bắp cuồn cuộn, chỉ là ánh mắt đều mang theo mấy phần lạnh lùng cứng rắn. Khi đi tới sân tập, càng đáng sợ hơn là trên mặt Sở Từ cũng mang theo mấy phần nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chung quanh.

Cảm giác bẩm sinh càng làm cho nàng như một con sói hoang, có thể cảm nhận rõ ràng mọi chuyển động xung quanh mình.

“Đến đây đi?” Sở Từ ngoắc ngón tay, cười nói.

Nhưng không có ai cử động trước.

“Không lên? Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Sở Từ lại sâu xa nói một câu. Sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp nhắm ngay hai người trong đó. Sau khi làm động tác giả thì khuỷu tay chạm nhẹ vào, hai người che ngực lùi lại mấy bước.

Sức mạnh thật lớn!

Nàng đã ra tay, mọi người cũng không khách sáo, lập tức đồng loạt xông lên. Chỉ cách đám người chen chúc nhau sợ là có thể đè chết Sở Từ. Thật đáng tiếc, khi đám người đen nghìn nghịt tiến lên thì bị Sở Từ tận dụng sức mạnh, không biết bằng cách nào đó đã đẩy đám đông lùi lại.

“Chiêu này gọi là đại giang đông. Tôi khuyên các đồng chí không nên cùng nhau xông lên, bằng không bị người của mình dẫm đạp bị thương thì quá xấu hổ.” Sở Từ nói một câu.

Những lời này ngay lập tức khơi dậy tinh thần chiến đấu của mọi người.

Nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác được khi đối phó với Sở Từ quả thực không thể vây quanh được. Bởi vì dáng nàng nhỏ xinh, tránh né rất dễ dàng, dưới ánh mắt chói lóa, chỉ cần nhẹ nhàng tránh là có thể để phần lớn sức mạnh đánh vào người của mình. Đến lúc đó có hại vẫn chính là bọn họ. Cho nên cần thiết để khoảng trống xung quanh Sở Từ, như vậy mọi người cũng có thể quan sát tốt tình hình, kẻo vô tình làm tổn thương người của mình.

Tinh thần đoàn kết của những người này là tốt nhất, gần như mọi người lúc này đều hiểu rõ, lập tức lại biến thành sáu và bốn người vây hai bên.

Chỉ tiếc khi tất cả người tiến lên chưa đến mấy giây đã bị ném bay ra ngoài.



Sở Từ dường như có sức mạnh ngàn cân. Nếu như bị nàng bắt lấy cổ tay, vậy trong chớp mắt đã có một loại đau thấu xương. Mà sau đầu nàng như có thể nhìn thấy, cũng không sợ bị mọi người đánh lén chút nào. Quả thực đáng sợ!

Nếu ngay từ đầu còn có mấy phần coi khinh, như vậy bây giờ đã hoàn toàn mất đi tự tin.

Đừng nói là con gái, ngay cả con người cũng không giống.

Trên người nàng như lắp lò xo, giống như nàng có hệ thống bảo vệ toàn diện càng, căn bản không có cách nào phá vỡ hàng phòng thủ của nàng. Hơn nữa, người có đôi mắt sắc bén đã nhận ra cách thức và chi tiết hành động của nàng quả thực có chỗ tương tự với Từ Vân Liệt. Chẳng qua một cứng một mềm mà thôi.

Khung cảnh này cùng với nói là quần ẩu, không bằng nói là Sở Từ đánh đơn phương. Nhưng nàng ra tay vẫn có chừng mực. Mặc dù có hung hãn đến đâu thì khi đụng tới đối phương, nàng đều nhẹ tay.

Chỉ cần làm cho bọn họ đau đứng dậy không nổi là được. Nhưng tốt nhất là đừng làm mọi người bị thương. Nếu không sau này sẽ tiến hành huấn luyện như thế nào? Huống chi, người người trong bọn họ đều là lớp trưởng hoặc là lớp phó của một đội cái. Nếu thiếu bọn họ, có một số công việc sẽ chậm trễ.

Nhưng mặc dù nàng kiềm chế chút sức lực, kết quả cũng không chậm trễ như cũ.

Sau 15 phút, một đám người nằm xung quanh Sở Từ, không phải ôm bụng chính là ôm chân, hoặc là đỡ lẫn nhau.

Sở Từ có mấy phần tôn trọng bọn họ, nên không vả mặt. Cho nên chỗ đẹp trai thì vẫn rất đẹp trai như cũ. Mà những người này quả thực rất có khí, đau thì đau, nhưng cũng ít người mở miệng, chỉ cắn răng cố chịu đựng.

“Đã đến giờ, tôi cho các đồng chí 10 giây, người có thể đứng lên thì xem như đạt tiêu chuẩn.” Từ Vân Liệt nói gây mất hứng.

Mọi người đồng chí nhìn tôi, tôi nhìn đồng chí, chân cẳng đều bủn rủn, cố gắng giãy giụa đứng lên.