Vừa rồi Dương Hạ biết em tới chỗ Á Khiêm có lẽ vì đã có kể hoạch trốn thoát khỏi anh. Nhưng trong lòng Dương Hạ lại mang hy vọng em sẽ không phải vì từ bỏ anh. Anh hy vọng một cách bất lực rằng em sẽ ở lại cùng anh.
Bởi vì dù sao 2 năm qua, Hoa Bảo cũng đã quá nhiều lần tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh. Điều này đã tạo lên một tâm lý sợ hãi trong lòng Dương Hạ. Lúc nào cũng chỉ lo được lo mất. Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ làm sao để em ấy không rời khỏi mình.
"Ông chủ, chúng ta có cần đi theo ?" Tán Mẫn đúng dựa người ngoài cửa nói
"Haha.....tìm....nhất định phải tìm được em ấy về cho tôi....Bảo bối.....không có em....anh....anh....không sống nổi" .Dương Hạ mệt mỏi dựa vào ghế dài. Cả đêm vừa rồi, anh không thể chập mắt được phút dây nào.
Hễ nhắm mắt lại, hình ảnh người con trai anh yêu lại quanh quẩn trong tâm trí. Nỗi sợ mất em lại bao bọc trong lấy cảm xúc anh. Hoa Bảo !! Về với anh, anh nhớ em rồi, thật sự nhớ em rồi !!
Tán Mẫn đi dọc theo dãy hành lang mà bước ra ngoài. Cậu là thuộc hạ đi theo Dương Hạ lâu nhất, cũng hiểu Dương Hạ hơn đám người kia một chút. 3 năm làm việc dưới trướng Dương Hạ, cậu chưa từng thấy anh rời vào hoàn cảnh đau khổ bao giờ. Cho đến một ngày vào 2 năm trước, ông chủ của cậu mang về một thiếu niên xinh đẹp. Ngày ngày chăm sóc người đó bằng cả tâm can. Thậm chí có chút hèn mọn.
Tàn Mẫn cũng lần đầu tiên thấy Dương Hạ lâm vào hoàn cảnh suy sụp như vậy là khi cậu thiếu niên đó có ý định bỏ chốn. Và bây giờ cậu lại thấy Dương Hạ quên bản thân mình mà đi tìm người đó.
Thật ra nói Á Khiêm mang Hoa Bảo bỏ trốn thành công thì là sai. Tuy giờ này họ đã lên được máy bay. Nhưng thực chất, mọi hành động, lịch trình, thông tin đất nước họ hạ cánh Thẩm Dương Hạ cũng đều nắm rõ, anh chỉ là thêm một lần nữa suy sụp hoàn toàn. Người anh yêu vẫn bỏ trốn khỏi anh.
Nhưng sẽ không sao, vì Dương Hạ sẽ đi tìm lại em ngay thôi !
***********
Á Khiêm đưa Hoa Bảo đang hôn mê lên máy bay sang Mỹ, nơi anh đã mua một căn nhà cho hai người chung sống. Không ngờ được khi em tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là muốn đi tìm Thẩm Dương Hạ. Em gào thét đập phá khắp nơi như muốn thoát ra. Đến khi đã đủ mệt Hoa Bảo chỉ có thể khó khăn cuộn tròn lấy một góc.
"Thả...tôi....ra....hức....chồng ơi....hức.....!!!" Em nhớ Dương Hạ quá, em nối hận rồi, nếu đêm đó em chịu ơn nhà thì đã không nhiều vậy .
"Bảo Bảo, em đừng khóc, sẽ rất xấu. Nào ăn một chút, sao đó ngủ một giấc" Á Khiêm cầm bát cháu đến gần chỗ em. Anh ân cần múc lấy một muỗng đưa lên miệng Hoa Bảo.
"CÚT....CÚT ĐI...!!!!....thả tôi ra....hức...." Hoa Bảo phản ứng kịch liệt, em khinh tởm khi người này đến gần mình.
*chát!!!*
"Ưm...."
"Tại sao lại không ăn, không phải tôi cũng rất tốt sao ?"
*chát!!!*.
"Á...hức....,chết tiệt" Hoa Bảo đau đớn mà rên lên đầy khổ sở.
"Đời này em tốt nhất đừng mong thoát khỏi tôi!!!!"
Á Khiêm anh tức giận mà gằn giọng. Liên tiếp giáng xuống khuôn mặt em hai cái tái. Khuôn mặt hắn biến thái pha chút quỷ dị. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người thường !
Tên này, anh ta mắc bệnh tâm lý sao ?
"Được rồi, bây giờ anh sẽ lập tức khiến em là của anh....Bảo Bảo à!!" Á Khiêm bỗng cười vui vẻ, anh ném bát cháo sang một bên, từ từ tiến lại gần em.
Anh dùng sức lực ép Hoa Bảo vào tường. Nụ cười trên miệng đầy biến thái tột độ. Á Khiêm hung bạo xé rách chiếc quần Hoa Bảo đang mặc trên người.
"THẲNG CHÓ.....KHÔNG....KHÔNG.....ĐƯỢC....!!!!" Hoa Bảo khi nhận ra ý định của anh thì lập tức khinh sợ. Em liều mạng vùng vẫy, người duy nhất em muốn cùng làm tình chỉ có Thẩm Dương Hạ, mãi mãi chỉ có Thẩm Dương Hạ. Những kẻ khác đều là thứ ghê tởm.
Á Khiêm như không nghe đến tiếng hét của em. Anh ung dung hôn lên tai em, sau đó là đến sống mũi, rồi dần chuyển đến đôi môi, hung bạo mà cướp lấy.
"Hức....làm ơn....Dương Hạ....chồng.....ơi....hức.....ưm...." Hoa Bảo vô lực, từ lúc bị Á Khiêm bắt cóc, em không ăn gì, lại thêm khóc trong thời gian dài, bây giờ em chính là vô lực rồi. Chỉ có thể nghĩ đến người em yêu nhất trên đời này - Dương Hạ.
Em hy vọng anh sẽ đến cứu em !
*Bằng!!!!"
Tiếng súng lớn vang lên.
Á Khiêm gục xuống, máu bắt đầu loang nổ ra sàn nhà.