Sống Lại Rồi Còn Ở Chung Và Yêu Đương Với Người Mình Thầm Mến

Chương 56: Ngoại Truyện 2



Kì nghỉ phép dài hạn của Hạ Dương kết thúc sau sinh nhật của Thích Vân Tô.

Công việc của hắn vẫn là trực hai ngày nghỉ một ngày, sau khi trả phép về đội rồi thì rất khó đi quá xa đơn vị.

Mấy tháng trời dính lấy nhau, đột nhiên phải tách ra đối với Hạ Dương chính là một sự tra tấn, bởi vậy mà mỗi lần được cầm vào điện thoại ngay lập tức Hạ Dương sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Thích Vân Tô, nói đi nói lại mấy câu quen thuộc như em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không...

Có lẽ do biểu hiện của Hạ Dương rất rõ ràng, các đồng nghiệp rất nhanh đã nhận ra trạng thái của Hạ Dương có gì đó không đúng, gặng hỏi có phải gặp chuyện tốt rồi không.

Hạ Dương không ngần ngại mở luôn album ảnh trong điện thoại của mình, khoe hình chụp của Thích Vân Tô, hớn hở khoe: "Tôi bị anh ấy bẻ cong mất rồi, có phải là anh ấy rất giỏi không!?"

"....."

Đồng nghiệp ngoại trừ cứng nhắc nói câu "chúc mừng" hoặc "giỏi lắm" ra thì thật sự không còn biết nói gì nữa.

Nhưng Hạ Dương vẫn giữ bí mật với cha mẹ.

Mỗi lần về nhà ba mẹ lại bóng gió hỏi về đối tượng hẹn hò của hắn, Hạ Dương liên tục hứa lần sau con sẽ dẫn người về nhà ăn cơm.

Tới một ngày hắn đưa Thích Vân Tô về nhà mình ăn cơm, cũng không cần nói gì, hai vị phụ huynh thông suốt ngay lập tức.

Lần đó Thích Vân Tô về nhà Hạ Dương ăn cơm, nhìn thấy một bức ảnh của hắn khi còn bé, Hạ Dương chỉ vào ảnh hỏi: "Hồi nhỏ em rất đáng yêu đúng không? Có khi anh thích em từ lúc đó rồi."

"Vậy là phạm pháp đó." Thích Vân Tô lạnh nhạt nói.

"Cũng đúng." Hạ Dương hồn nhiên thò tay vào túi quần của Thích Vân Tô móc ví của anh ra, động tác không hề dè chừng, không thèm kiêng kỵ cha mẹ đang ở trong bếp, cũng không quan tâm Thích Vân Tô sẽ căng thẳng.

Hắn lấy ví của anh ra rồi nhét vào đó một bức ảnh nhỏ của mình.

Ký ức khi còn nhỏ đối với bọn họ mà nói cũng không phải là điều gì sâu sắc, nếu nhắc đến thì chỉ có thể cảm thán rằng duyên phận thật kỳ diệu.

Hai người đã từng bầu bạn bên nhau hai tháng, không ngờ về sau lại có ngày hội ngộ, lựa chọn làm bạn với nhau hết một đời.

"Em cũng đâu có ăn kem của anh miễn phí, có mang cam ra đổi với anh mà, tại anh không ăn thôi."

Hạ Dương bảy tuổi ngồi bên cạnh vừa ngâm nga vừa đung đưa chân, Thích Vân Tô bóc vỏ cam cho hắn.

Ánh mặt trời gay gắt, hai đứa trẻ ngồi dưới mái hiên bị thời tiết nóng bức hun cho mặt mày đỏ ửng, đến lông mày cũng không dãn ra được.

"Vậy anh thích ăn gì? Anh nói đi.

Đùi gà hả? Nếu là đùi gà thì em vẫn có thể miễn cưỡng mang tới cho anh." Hạ Dương vừa ăn cam vừa nói.

Thích Vân Tô đáp: "Không cần." Rồi lại tập trung đọc sách.

"Sao anh không ăn kem? Anh có nhiều kem như vậy, sao em chưa từng thấy anh ăn?"

"Không thích."

"Vậy anh thích ăn cái gì?"

"Không cần em quan tâm."

"Để em kể cho anh nghe một chuyện buồn cười.

Tối hôm qua Tiểu Trần đái dầm, anh ta đã chín tuổi rồi mà còn đái dầm, đúng là vứt hết mặt mũi, còn sợ người khác biết nên giả vờ ngồi đánh răng trên giường rồi làm đổ cốc nước, nghĩ người khác là kẻ ngốc sao chứ? Nước đái rất khai, ngửi một cái là biết...!Anh có đang nghe không đó?"

"Ừm."

"Vậy thì anh đang nghe em kể chuyện hay là đang đọc sách? Anh lớn vậy rồi sao còn phải đọc sách nữa? Em trai anh mỗi ngày đều ra ngoài chơi mà, sao anh không học theo? Khi nào anh muốn ra ngoài chơi có thể gọi em một tiếng, dẫn em đi cùng không?"

Thích Vân Tô mười lăm tuổi buông quyển sách trong tay xuống đùi, quay sang nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh, nói: "Anh không thích đi chơi."

Thích Vân Tô từ năm 34 tuổi trở về sau, mỗi sáng sớm thức dậy đều thấy mình được một người ôm vào trong ngực, được đối phương trân trọng nâng niu.

Mỗi lần như vậy anh đều hậu tri hậu giác phát hiện, hóa ra sự tồn tại của mình cũng rất quan trọng..