Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 145



Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Sở Hoằng Du mặc một bộ xiêm y bằng gấm trắng đang bình bịch chạy tới chỗ nàng, chui thẳng vào trong n.g.ự.c nàng.

“Mẫu thân! Mẫu thân!” Hai mắt tiểu gia hỏa sáng lấp lánh: “Chúng ta có duyên quá, lúc này lại có thể gặp được nhau!”

Vân Sơ xoa đầu nó, mở miệng nói: “Du ca nhi, ta không phải mẫu thân của con, sau này đừng gọi như vậy.”

Ban đầu, đây chỉ là bí mật giữa hai người bọn họ, kết quả lần trước đến Ân gia lại bị người Ân gia nghe được, Bình Tây Vương cũng nghe thấy, bây giờ tất cả tùy tùng đi theo tiểu gia hỏa cũng nghe thấy, bí mật đã không còn là bí mật, càng ngày sẽ càng có nhiều người biết tới nó.

Sau đó sẽ có vô số lời đồn đãi nhảm nhí ập tới.

Không cần chọc vào mớ phiền toái không đáng này.

Sở Hoằng Du sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn đứng thẳng, trề môi nói: “Vân di, ngài còn tức giận chuyện lần trước sao?”

“Con biết con sai rồi, con không nên vu oan cho Đàm tiểu thư, không nên nói dối, không nên tức giận chạy trốn, càng không nên cố ý đẩy Vân di.” Tiểu gia hỏa thật cẩn thận duỗi tay lay tay áo của Vân Sơ: “Vân di, phụ vương nói, chỉ cần con đọc sách cho giỏi thì ngài sẽ tha thứ cho con, mấy ngày nay con vẫn luôn chăm chỉ học tập, con đọc Bách Gia Tính cho ngài nghe, Triệu Tiền Tôn Lý, Chu...”

Thằng bé đọc hết một hơi, đắc ý nói: “Vì con học thuộc rất nhanh nên phụ vương cho phép con ra ngoài chơi, còn nói chỉ cần con tiếp tục cố gắng thì mỗi tháng sẽ có ba ngày được ra phủ, không cần phải lén chuồn đi nữa.”

Vân Sơ nhìn thấy hộ vệ theo sau thằng bé không chỉ có một mình A Mao thì đã biết nó được phép ra phủ.

Nàng cũng đã lâu không gặp tiểu gia hỏa, đúng lúc tâm trạng đang nặng nề thì tiểu tử này lại như ánh đèn rọi vào tim nàng, khiến nàng tạm thời quên những chuyện thương tâm, có thể vui vẻ một chút.

Nàng nắm tay tiểu gia hỏa rồi hỏi: “Trường Sinh đâu, gần đây con bé thế nào?”

“Phụ vương mang một con mèo con về cho Trường Sinh.” Tiểu gia hỏa dẩu miệng nói: “Trường Sinh thích mèo con nhất, nhưng một khi đụng vào thì sẽ bị phát bệnh sởi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng chỉ cần nhìn thôi là cũng đủ vui rồi, lúc trước Trường Sinh chỉ thích ở trong phòng, không chịu ra ngoài, từ lúc có mèo con, muội ấy thường xuyên ra khỏi phòng chạy đến tiểu viện ngắm mèo con...”

Mặt Vân Sơ tràn ngập ý cười.

Nàng nắm tay tiểu gia hỏa dạo phố một vòng, mua một rương đầy đồ chơi: “Một nửa này cho Trường Sinh, nửa này là của con, còn mấy thứ này là của mèo co.”

“Cảm tạ nương... Cảm tạ Vân di!” Sở Hoằng Du cười híp mắt: “Chúng ta hẹn bảy ngày sau gặp lại được không, con đưa Trường Sinh theo nữa.”

Thằng bé vươn ngón tay, muốn ngoéo tay với Vân Sơ.

Vân Sơ cong lưng, vươn ngón út móc vào ngón tay của thằng bé.

“Ngoéo tay, trăm năm không đổi...”

Còn chưa kịp nói xong thì lại có tiếng ầm ĩ truyền tới, đám người náo động, còn có tiếng ngựa hí vang.

Nàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là một đoàn khoảng mười người cưỡi ngựa tiến vào khu phố xá sầm uất, tốc độ ngựa phi rất nhanh, không ít sạp hàng bị đánh đổ, còn có người bị đá ngã xuống đất, cả cung đường tức khắc trở nên hỗn loạn.

“Bảo hộ tiểu thế tử!” Hộ vệ A Mao đột nhiên hét to, tùy tùng của Sở Hoằng Du ào ào xông tới. Thu Đồng và Vu Khoa đi theo Vân Sơ cũng đứng ra, có hai đều có võ, lập tức đứng chắn trước người Vân Sơ, một đám người vây quanh Vân Sơ và Sở Hoằng Du, dần dần dạt sang một cửa hàng ven đường.

Vốn tưởng rằng chỉ cần tránh xa đội người ngựa kia thì sẽ không sao, ai ngờ những con ngựa đang phi nước đại đó đột nhiên dừng trước mặt bọn họ.

Người trên lưng ngựa lập tức rút trường đao bên hông ra, vung tay c.h.é.m xuống, hai hộ vệ theo Sở Hoằng Du ra phủ lập tức phun m.á.u ngã xuống đất.

Ngay sau đó, hai người mặc áo đen nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía Sở Hoằng Du.

Vân Sơ ý thức được đám người này tới đây là vì tiểu gia hỏa.

Nàng khom lưng bế hài tử lên, co chân bỏ chạy.

Thu Đồng cùng Vu Khoa che chở bọn họ đào tẩu.

A Mao mang theo tùy tùng của phủ Bình Tây Vương ngăn cản đám người mặc áo đen đó.

Thính Sương không biết võ, sợ bản thân mình làm vướng tay vướng chân nên lập tức xoay người chạy về phủ Bình Tây Vương, nàng ấy phải nhanh chóng báo tin.

Vân Sơ vốn dĩ sinh ra ở kinh thành, vô cùng quen thuộc với nơi này, nàng biết chỉ cần đi về phía trước một chút, qua ngã rẽ là sẽ đến Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự là nơi phá án, có rất nhiều nha dịch ở đó, chỉ cần tới được đó là sẽ an toàn.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp chạy đến ngã rẽ thì sau lưng đã truyền tới tiếng vó ngựa.

“Phu nhân, chạy mau!”

Thu Đồng hét lớn một tiếng, xoay người chạy tới.

Vu Khoa vốn định tiếp tục bảo hộ Vân Sơ cùng tiểu thế tử nhưng vừa quay đầu thì đã thấy bả vai Thu Đồng bị bổ một đao.

Đối phương ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, lại còn có rất nhiều người, một nữ tử như Thu Đồng căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, hắn lập tức nhảy lên, vung đao c.h.é.m vào lưng nam tử ngồi trên ngựa, hắc y nhân kia kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống ngựa.

Hai người liên thủ mới miễn cưỡng đánh ngang tay với đám người mặc áo đen kia.

Vân Sơ ôm hài tử chạy thục mạng, vừa đến chỗ quẹo thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa.

Nàng thầm nhủ không hay rồi, phía trước cũng bị mai phục.

Vừa xoay người thì thấy phía sau cũng có một đám hắc y nhân, nàng rơi vào thế trước sau đều bị công kích.

Tuy nàng theo Thu Đồng học võ được một thời gian nhưng vẫn chỉ là gà mờ, căn bản đánh không lại, hơn nữa nàng còn đang ôm hài tử.

“Tiểu thế tử, muốn trách thì trách phụ vương ngươi tàn nhẫn độc ác, chúng ta cũng chỉ là bị bức tới tuyệt cảnh!” Hắc y nhân lạnh giọng mở miệng: “Bắt lại!”

Căn bản là không cho Vân Sơ cơ hội phản kháng, cũng không để nàng kéo dài thời gian chờ đợi cứu binh, hắc y nhân dùng chuôi đao đập mạnh vào gáy nàng, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.