Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 310



“Mẫu thân của mấy hài tử Tạ gia kia là hậu nhân của Hà gia, đã hư thối từ gốc rễ, liên quan gì tới Vân tiểu thư?” Hoàng Hậu dừng một chút rồi nói: “Nhưng lời của Vân phi cũng kịp thời nhắc nhở ta, nếu muốn tứ hôn thì phải là ngươi tình ta nguyện, không bằng mời Vân tiểu thư tới đây hỏi một câu?”

Trong suy nghĩ của bà ta, một nữ tử đã hòa ly còn có thể gả vào hoàng gia chính là vinh sủng cao hơn trời, Vân Sơ không thể nào không đồng ý.

Cao công công thoáng nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế không ý kiến nên bước xuống dưới mời Vân Sơ.

Rất đông người ngồi bên dưới, tuy không nghe được người hoàng thất ngồi trên cao đang nói gì nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ khóc lớn, Ân phi nôn nóng, Sở Dực làm mặt lạnh, bọn họ ít nhiều gì cũng nhìn ra một chút manh mối.

Rõ ràng là hoàng thất không hài lòng với Vân Sơ.

Đây hoàn toàn là chuyện nằm trong dự kiến của mọi người.

“Trượng phu của Vân tiểu thư đã chết, sau đó nàng lại bị Tạ gia đuổi đi, nữ tử như vậy sao có thể xứng đôi với Bình Tây Vương?”

“Không biết vì sao tiểu thế tử cùng quận chúa lại đưa ngọc bội cho nàng.”

“Chỉ là đưa loạn thôi, hoàng thất chắc chắn sẽ thu lại ngọc bội.”

“Hôn sự của Bình Tây Vương thật quá trắc trở.”

“Còn không phải sao.”

“...”

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Vân Sơ cầm theo hai khối ngọc bội bước tới đài cao, đứng dưới bậc thang uốn gối hành lễ.

“Vân tiểu thư đứng lên nói chuyện đi.” Hoàng Hậu cười mở miệng: “Vân tiểu thư cũng biết ngọc bội này có ý nghĩa gì chứ?”

Vân Sơ nâng ngọc bội cao qua đầu, cúi đầu nói: “Hẳn là tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đã đưa sai người rồi, mệnh phụ tới dâng trả lại.”

“Không phải đưa sai, chính là muốn đưa cho ngài!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Ngài nguyện ý làm mẫu thân của bọn con khôn?”

Vân Sơ do dự không mở miệng.

Hoàng Hậu cười nói: “Nữ tử chúng ta chung quy vẫn phải có chốn về, cũng không thể cả đời đều dựa vào phụ thân huynh trưởng, có đúng không nào? Thật khó khi mà cả Du ca nhi và Trường Sinh đều thích ngươi, đây cũng xem như là một loại duyên phận.”

Hoàng đế cúi đầu trầm mặc.

Ông ta đương nhiên không hài lòng hôn sự này, nhưng chuyện này là chính miệng ông ta hứa, nếu đổi ý thì sẽ khiến người khác nghi ngờ uy nghiêm của thiên tử.

Ông ta mở miệng: “Kết thân là kết mối giao hảo giữa hai nhà, nếu ngươi không muốn thì sẽ không có ai ép ngươi phải gật đầu.”

Vân Sơ cúi đầu nói: “Hồi Hoàng Thượng, sau khi mệnh phụ hòa ly, quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá...”

Nàng còn chưa nói hết thì hai hài tử phía sau đã giãy nãy khóc to.

“Hu hu hu, con và Trường Sinh đáng thương quá, đời này chắc chắn không có ai nguyện ý làm mẫu thân của bọn con...”

“Con và Trường Sinh không có người thương, không ai yêu, bọn con là người đáng thương nhất trên đời...”

Hai tiểu gia hỏa ôm đầu khóc rống.

Vân Sơ lập tức khom lưng ngồi xổm xuống: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc... Ta không phải không muốn làm mẫu thân của các con...”

“Không phải không muốn thì chính là nguyện ý!” Sở Hoằng Du lập tức nhảy cẫng lên: “Hoàng tổ phụ, phụ vương đồng ý rồi, ngài ấy cũng đồng ý, con và muội muội cũng chấp nhận, chuyện này có phải là quyết định rồi không!”

Hoàng đế giữ nguyên nét mặt nhìn Vân Sơ: “Ngươi thật sự nguyện ý làm mẫu thân của hai đứa nhỏ?”

“Mệnh phụ đã từng mất đi hai đứa nhỏ, mà hai hài tử này lại lựa chọn mệnh phụ làm mẫu thân, có lẽ đây thật sự là duyên phận.” Vân Sơ cúi đầu: “Mệnh phụ xin nhờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương làm chủ.”

Hai đứa nhỏ đã khóc đến sưng mắt, sao nàng còn nỡ quanh co...

Hoàng Hậu tươi cười như hoa: “Hoàng Thượng, nhân tiệc trừ tịch này tứ hôn luôn đi.” Hoàng Thượng vẫn chưa tứ hôn ngay mà phải chờ đưa bát tự của hai người đến cho quốc sư xem qua, nếu không có vấn đề gì thì Lễ bộ sẽ chọn ngày lành tháng tốt, sau đó mới đi tuyên chỉ tứ hôn.

Công chúa Khánh Hoa ngây ngẩn cả người.

Hôn sự này cứ được quyết định đơn giản như vậy sao?

Một nữ nhân từng gả cho người khác còn có thể gả vào hoàng thất làm Vương phi?

Nàng ta túm lấy Ân phi, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, Vân Sơ không xứng làm chính thê của Dực nhi, nếu nhất quyết muốn vào cửa, nhiều lắm chỉ có thể làm trắc phi...”

“Chuyện phụ hoàng con đã gật đầu đồng ý, ta còn lên tiếng được sao.” Ân phi cũng rất bất mãn, nhưng bà ấy biết dù bản thân có là sinh mẫu của Dực nhi nhưng Hoàng Hậu mới là đích mẫu, Hoàng Hậu có quyền xen vào hôn sự của Dực nhi, Hoàng Hậu toàn lực thúc đẩy việc này, hơn nữa mọi người gần như đã đồng ý, bà ấy có bất mãn thế nào thì cũng chỉ có thể nghẹn trở về.

Nghe nói Vân Sơ không thể sinh con được nữa, một người không có hài tử của chính mình mới có thể đối xử tử tế với Du ca nhi và Trường Sinh.

Cái này xem như là ưu điểm duy nhất.

Hơn nữa cả kinh thành này cũng chỉ có Vân Sơ có được ưu điểm như vậy.

Bà ấy lạnh lùng nói: “Một nữ nhi đã xuất giá như con càng không thể quản chuyện hôn sự của Dực nhi.”

Công chúa Khánh Hoa không khỏi chán nản.

Tuy mọi người có mặt bên dưới không nghe được người hoàng thất đang nói gì nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ phấn khích nhào vào lòng Vân Sơ thì bọn họ đã biết hôn sự này đã thành rồi.

“Cái gì, Hoàng Thượng lại đồng ý hôn sự này sao?”

“Vân gia có thông đồng với địch b án nước hay không chúng ta khoan nói đến, Vân đại tiểu thư tang phu hòa ly, không chừng còn khắc phu, người như vậy mà có thể gả vào hoàng thất sao?”

“Bình Tây Vương có thể từ chối Đàm gia, cự tuyệt Phương gia, sao không thể bỏ được Vân gia?”

“Ngươi cũng không nhìn bộ dáng của Vân đại tiểu thư, trước khi xuất các chính là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, sau khi gả cho nam nhân khác, nhan sắc kia càng động lòng người, thực sắc tính dã, nói đến cùng thì Bình Tây Vương cũng chỉ một nam nhân bình thường.”

“Vân đại tiểu thư có mỹ mạo thế nào thì cũng không còn là nữ tử sạch sẽ, làm trắc phi cũng không xứng...”

“Hoàng Thượng đồng ý, Bình Tây Vương đồng ý, Vân đại tiểu thư đồng ý, hai đứa nhỏ cũng đồng ý, đến lượt các ngươi bàn luận sao?” Đỗ Lăng ngồi trong đám người lạnh lùng ngắt lời bọn họ: “Vọng nghị chuyện của hoàng gia, có biết là tội gì không?”

Đám phụ nhân kia lập tức ngậm miệng.

Trắc phi Thái Tử Phương Tâm Nghiên ngồi trong đám người nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước Sở Dực không chút do dự từ chối mối hôn sự với nàng ta, nàng ta tự sát uy h.i.ế.p mà Sở Dực cũng không hề thương hương tiếc ngọc.

Nàng ta cho rằng Sở Dực đã quyết đời này không thành thân, nhưng bây giờ hắn lại đồng ý cưới Vân Sơ làm vợ.

Nàng ta chỉ kém Vân Sơ về vẻ bề ngoài một chút, còn lại, có điểm nào không qua được Vân Sơ?

Dựa vào cái gì...

Tiệc trừ tịch kết thúc trong sự nghi hoặc của tất cả mọi người.

Sở Dực muốn đưa Vân Sơ ra ngoài nhưng lại bị Vân Sơ dùng ánh mắt ngăn lại.

Một ngày hôn sự còn chưa được định ra thì ngày đó không được để xảy ra sơ suất.

Sở Dực chỉ đành đứng yên một chỗ nhìn nàng đi xa.

“Dực nhi!” Công chúa Khánh Hoa không nhịn được bước tới: “Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi coi trọng Vân Sơ không?”

Ánh mắt Sở Dực chợt lóe, sắc mặt bình tĩnh: “Đương nhiên không phải.”

“Ta biết ngươi không thể nào coi trọng nữ tử như vậy!” Công chúa Khánh Hoa mở miệng: “Vị trí chính phi của ngươi cứ để trống đi, cho nàng làm trắc phi là được.”

Sở Dực rũ môi mở miệng: “Nghe nói phu nhân phủ Bình Lãnh không vừa mắt ngươi, ngươi có thời gian xía mũi vào chuyện của ta thì chi bằng cố gắng dung nhập vào thế giới thuộc về ngươi đi.”