Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 352



Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa ra khỏi kinh thành, tới thẳng tiểu viện của Giang di nương.

“Bái kiến Vương phi, bái kiến tiểu thế tử tiểu quận chúa!”

Giang di nương đưa Tạ Nhàn và Từ Thích ra cửa đón khách, quy củ hành lễ.

“Đừng khách sáo.”

Vân Sơ đỡ Giang di nương đứng dậy.

Đoàn người vừa đi vào trong thì đã ngửi được mùi hương của thức ăn.

Giang di nương ngượng ngùng nói: “Trong nhà cũng không có gì quý giá để chiêu đãi, hy vọng Vương phi đừng ghét bỏ.”

Vân Sơ thấy trên bàn bày đủ loại thức ăn, nhìn là biết Giang di nương đã thức dậy làm từ khi trời còn chưa sáng, đủ để chứng minh thành ý của bọn họ.

Từ Thích không cần ai sai bảo đã chạy đi bưng trà rót nước, đặt ly trà đến trước mặt đám người Vân Sơ.

Vân Sơ uống ngụm trà, cười hỏi: “Thích ca nhi đọc sách thế nào rồi?”

Từ Thích không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Phu tử đã dạy đến Bách Gia Tính, cũng không quá khó.”

Viện tử này rất nhỏ, Vân Sơ nhìn thấy trên án kỷ cách đó không xa có mấy tờ giấy viết đầy chữ, nàng bước qua đó, cầm lên ngắm nghía một hồi, không thể không nói chữ viết rất được.

Từ Thích và Du ca nhi bằng tuổi, Du ca nhi có đại nho của Quốc Tử Giám đích thân chỉ điểm nhưng chữ viết cũng không khá hơn Từ Thích là bao.

Đứa nhỏ Từ Thích này có thiên phú học tập trời sinh.

Chờ mấy hài tử đi chơi, Vân Sơ mở miệng nói: “Mấy trường tư thục này dạy quá chậm, e là Thích ca nhi không học được gì nhiều.”

Giang di nương nói: “Thích ca nhi cứ về nhà là sẽ đi luyện chữ, thằng bé nói chữ đẹp thì có thể đi viết thuê cho người ta, kiếm thêm một chút sinh hoạt phí cho gia đình, thật là một hài tử tốt, có thể nhận nuôi nó chính là may mắn của tiện thiếp.”

“Nếu có dư bạc thì có thể mời một phu tử riêng cho Thích ca nhi.” Vân Sơ kiến nghị: “Nếu nó có thể thành tài thì sau này Nhàn tỷ nhi cũng có người che chở.”

Giang di nương lập tức gật đầu: “Vâng, tiện thiếp sẽ tìm cho Thích ca nhi một phu tử tốt.”

Hai người đang nói chuyện thì lại thấy mấy hài tử từ bên ngoài đi vào, cầm lấy một đống thức ăn trên bàn rồi lại chạy đi.

Giang di nương vội vàng đi tới: “Thích ca nhi, làm gì vậy?”

Từ Thích mở miệng nói: “Ngõ nhỏ ở cửa sau có một tiểu khất cái, tiểu quận chúa thiện tâm nên muốn cho nó một ít thức ăn.”

Nếu Tạ Nhàn làm chuyện như vậy thì nó sẽ ngăn cản, bởi vì nhà bọn họ chẳng dễ gì mới mua được thức ăn, tất cả đều nhờ mẫu thân khâu khâu vá vá kiếm về, nó không nỡ mang cho người khác.

Nhưng người làm chuyện này lại là tiểu quận chúa, ngày ngày Tạ Nhàn ở vương phủ dùng cơm, không biết đã ăn được bao nhiêu thứ trân quý, tiểu quận chúa lấy thức ăn nhà bọn họ cho khất cái, nó cũng không có tư cách ngăn cản.

Giang di nương là một người mềm lòng, nàng ấy cầm lấy một cái rổ, cho hết thức ăn thừa vào đó rồi bảo Từ Thích mang đi cho tiểu khất cái kia.

Từ Thích đi đến cửa sau, nhìn thấy Tạ Nhàn và hai tiểu chủ tử của vương phủ đang đi về phía nhóc ăn mày.

Thính Tuyết đi bên cạnh mấy hài tử, nàng ấy đột nhiên cảm thấy khất cái này có hơi quen mắt nên lập tức duỗi tay ngăn cản mấy hài tử.

Hài tử ăn mặc lam lũ kia chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc của nó bù xù, trên mặt đều là bùn, y phục cũng vô cùng dơ bẩn.

“Tạ Thế Doãn?”

Tạ Nhàn là người đầu tiên nhận ra, lập tức sợ run người.

Con bé rất sợ người Tạ gia, bao gồm cả Tạ Thế Doãn chỉ lớn hơn nó mấy tháng tuổi.

Sở Trường Sinh nghiêng nghiêng đầu: “Tạ Thế Doãn là ai?”

Sở Hoằng Du nhíu mày, đột nhiên nhớ ra: “Hắn là người Tạ gia, nương trước đây là mẫu thân của hắn.”

Từ Thích lập tức nói: “Quay về hết đi!”

Lần trước Tạ Thế An tới nhà bọn họ, dùng Tạ Nhàn làm con tin cướp đi một trăm lượng, bạc chỉ là việc nhỏ nhưng lại khiến Tạ Nhàn hoảng loạn trong một quãng thời gian rất dài, đêm cũng không thể ngủ yên ổn.

Ngõ nhỏ chật hẹp.

Tạ Thế Doãn đang đứng đó, đối diện nó là bốn hài tử cũng trạc tuổi.

Nó một thân lam lũ mà bốn hài tử kia lại là y phục chỉnh tề.

Nó toàn thân dơ bẩn mà bốn đứa trẻ kia lại ngăn nắp sạch sẽ.

Bốn đôi mắt nhìn nó chằm chằm khiến nó không biết giấu mặt vào đâu. Thính Tuyết chắn trước người bốn hài tử, mở miệng nói: “Tạ tam thiếu gia, sao ngươi lại ở đây?”

Tạ Thế Doãn cúi đầu: “Ta đi ngay đây.”

Hai tháng này nó luôn làm những chuyện đối nghịch với Tạ Thế An nên Tạ Thế An đã cắt hết chi phí sinh hoạt của nó, không được tổ mẫu chăm sóc, nó thật chẳng khác gì một tên ăn mày.

Nó biết chỉ cần bản thân nhận lỗi với Tạ Thế An thì Tạ Thế An sẽ không đối xử với nó như vậy nữa, nhưng nó không làm được.

Thân mẫu của nó bị Tạ Thế An hại chết, nó không thể nào chung sống hòa bình với Tạ Thế An.

Nó chỉ mong có một ngày có thể đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Thế An.

Nó còn quá nhỏ, nó chỉ mới năm tuổi thôi, nó cần có thời gian để trưởng thành.

Nhưng nó đã sắp c.h.ế.t đói rồi.

Tạ Thế Doãn xoay người muốn rời khỏi ngõ nhỏ.

“Ngươi chờ một chút.”

Một âm thanh mềm mại vang lên phía sau lưng.

Thanh âm này cũng không lớn nhưng nó vẫn nghe được, nó lập tức dừng chân, quay người lại, lập tức nhìn thấy một nữ hài từ sau lưng Thính Tuyết bước ra.

Tiểu cô nương đó chính là Sở Trường Sinh.

Con bé lấy rổ điểm tâm trong tay Từ Thích rồi cất bước đi về phía Tạ Thế Doãn.

Thính Tuyết lập tức bước lên nắm lấy cổ tay của tiểu cô nương.

Tuy rằng Tạ Thế Doãn không có tính sát thương nhưng người Tạ gia ai nấy đều ích kỷ âm u từ tận xương tủy, nàng ấy không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Sở Trường Sinh đi tới trước mặt Tạ Thế Doãn, đưa chiếc rổ trong tay cho nó: “Cho ngươi, ăn.”

Tạ Thế Doãn không thể tin được: “Cho ta?”

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Ăn, sẽ không đói bụng nữa.”

Tạ Thế Doãn nhớ tới thật lâu trước kia, cũng là tiểu cô nương này ghé vào lòng n.g.ự.c mẫu thân, cho nó một khối điểm tâm.

Nó vươn đôi tay dơ bẩn nhận lấy chiếc rổ, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ.”

“Trường Sinh...”

Âm thanh của Vân Sơ bỗng nhiên truyền đến.

Thân thể Tạ Thế Doãn run lên, nó nắm chặt chiếc rổ xoay người bỏ chạy.

Lúc Vân Sơ tới nơi thì chỉ thấy bóng dáng của Tạ Thế Doãn đã biến mất ở chỗ rẽ.

“Nương, hắn rất đáng thương.” Sở Trường Sinh có chút hụt hẫng nói.

Sở Hoằng Du ra vẻ lạnh nhạt: “Tạ gia chẳng có ai tốt đẹp, mẫu thân đã gả cho phụ vương mà hắn còn tới dây dưa!”

Vân Sơ bế tiểu nữ nhi lên: “Mỗi người sống trên đường đều có con đường phải đi, con thương hại bọn họ cũng sẽ không giúp được gì cho bọn họ cả.”

Cứ cách hai ba ngày là Cam Lai sẽ tới bẩm báo tin tức của Tạ gia một lần.

Hiện giờ Tạ Thế An là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, có thể kiếm một chút bạc, có quyền nói chuyện ở Tạ gia, hắn ta nói cắt đứt chi phí sinh hoạt của Tạ Thế Doãn nên Nguyên thị cũng không dám quản.

Thân tổ mẫu như Nguyên thị còn có thể mặc kệ Tạ Thế Doãn, một người ngoài không có quan hệ huyết thống như nàng có thể làm được gì?

Khi nàng nói những lời này, Từ Thích không nhịn được quay sang nhìn nàng một cái.

Nhờ gặp được Vương phi ở cô nhi viện mà nó mới có mẫu thân, có một mái ấm như bây giờ.

Vương phi rõ ràng là một người lương thiện nhưng tại sao bây giờ lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

Cũng không biết Tạ Thế Doãn này đã làm gì mà lại khiến Vương phi không thèm thương hại.

Từ lúc rời khỏi nhà Giang di nương, tâm trạng của Sở Trường Sinh vẫn có chút u uất.

Vân Sơ ôm con bé nói: “Hoàng nãi nãi đã sắp xếp cho con mấy tiểu cung nữ, ngày mai nương cùng con vào cung chọn người được không?”

Con cháu hoàng thất từ bé luôn có bằng hữu trạc tuổi chơi cùng, cùng nhau trưởng thành, sau này chính là tâm phúc trung thành nhất.

Sở Trường Sinh lắc đầu: “Con chỉ thích Nhàn.”

“Nhàn tỷ nhi là bằng hữu của con, còn đây là đi chọn người hầu hạ con.” Vân Sơ nựng mặt con bé: “Chẳng lẽ con muốn Nhàn tỷ nhi giúp con rửa mặt thay xiêm y sao?”