Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 377



Vân Sơ uống ngụm trà: “Hiếm khi nhị tỷ mở miệng một lần, cứ để Đinh Đông đến hầu hạ nhị tỷ đi.”

Nàng cũng muốn xem rốt cuộc công chúa Khánh Hoa có tâm tư gì.

Sau khi bị nàng cứng rắn từ chối và bị Sở Dực cảnh cáo, nếu công chúa Khánh Hoa vẫn còn muốn kiếm chuyện thì nàng cũng không cần một thân thích như vậy.

Cùng ngày, Đinh Đông thu dọn tay nải tới viện tử của công chúa Khánh Hoa.

Sáng nay Vân Sơ ngủ đến giờ Thìn mới dậy, bây giờ nàng chỉ tiến cung thỉnh an vào ngày mùng một và mười lâm, ngày thường cũng không có ai tới chỗ nàng thỉnh an, nàng cũng đã ngưng luyện võ, muốn ngủ đến khi nào thì cứ ngủ.

Nàng thức dậy ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra gian ngoài, nhìn thấy Sở Dực đang ngồi ở vị trí mà nàng hay ngồi, chăm chú xử lý việc vặt trong vương phủ.

Hà ma ma cúi đầu đứng trước mặt Sở Dực, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, vừa thấy Vân Sơ bước ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Vân Sơ bước qua bật cười nói: “Chàng là người làm chuyện lớn, việc trong phủ cứ giao cho ta đi.”

“Trong sách có nói việc nhà không lo được thì làm sao là được chuyện của thiên hạ.” Sở Dực nhìn nàng: “Xử lý tốt chuyện nhà thì mới có thể giải quyết chuyện trên triều, nàng ngồi bên cạnh nhìn ta đi, nếu có chỗ nào ta làm chưa tốt thì Sơ nhi cứ chỉ điểm.”

Vân Sơ ngồi xuống giường, thỉnh thoảng lại ăn chút gì đó, đôi khi lại uống một ngụm trà.

Vì ban đêm đã ngủ rất ngon nên lúc này nàng cũng không buồn ngủ, nhưng mà ngồi như vậy rất nhàm chán.

Nàng tính toán thời gian, phải nửa canh giờ nữa Trường Sinh mới tan học, còn Du ca nhi thì phải tới chạng vạng, chờ hai đứa nhỏ về phủ thì nàng mới có việc để làm.

Sở Dực buông sổ sách nhìn về phía Hà ma ma.

Hà ma ma giật mình, sợ bản thân làm sai chỗ nào đó chọc Vương gia tức giận.

“Kinh thành có gánh hát nào nổi danh không?”

Hà ma ma vội nói: “Hồi Vương gia, gánh hát nổi tiếng nhất ở kinh thành chính là Đào Hoa Viên, gia đình giàu có trong kinh tổ chức yến tiệc đều sẽ mời gánh hát Đào Hoa Viên này tới diễn tuồng.”

“Ngươi sắp xếp mời gánh hát này tới đây, bao nhiêu bạc cũng được.” Sở Dực bình thản nói: “Tốt nhất là có thể đến vương phủ hát tuồng ngay ngày mai.”

Vân Sơ khựng lại: “Mời gánh hát làm gì?”

“Tiện cho nàng nghe diễn.” Sở Dực duỗi tay sờ đầu nàng: “Ta sợ nàng nhàm chán.”

Vân Sơ quả thật có chút nhàm chán nhưng nàng không muốn nghe tuồng, cũng không thích nghe.

Nàng phát hiện con người vẫn nên bận rộn thì hơn, nếu không ngày tháng trôi qua thật quá khó chịu.

Lúc này, Trình Thất từ bên ngoài đi vào.

Trình Thất là đường đệ trong tộc của Trình Tự, cũng là thuộc hạ của Sở Dực, Trình Tự vẫn còn đang trong kỳ tân hôn, thời gian này đều là Trình Thất bôn tẩu làm việc.

“Vương gia, thuộc hạ đã sắp xếp hai người ngụy trang thành dân cờ b.ạ.c để trà trộn vào phạm vi thế lực của Cung Hi Vương nhưng lại không có cách nào đánh vào trung tâm, xin Vương gia nghĩ cách xem tiếp theo nên làm như thế nào!”

Vân Sơ lập tức ngồi ngay ngắn.

Nàng biết dưới sự lung lạc mạnh mẽ của Tạ Thế An, đám người tam giáo cửu lưu trong kinh thành đều trở thành thế lực của Cung Hi Vương.

Mà trung tâm của thế lực này đương nhiên chính là Tạ Thế An.

Tạ Thế An tuy nhỏ nhưng lòng dạ của hắn ta không phải là thứ mà người bình thường có thể sánh được, muốn được Tạ Thế An tín nhiệm cũng không dễ dàng.

Hơn nữa thế lực tam giáo cửu lưu này đời trước vẫn chưa phát huy được giá trị gì lớn, ít nhất trước khi nàng c.h.ế.t thì Cung Hi Vương vẫn chưa lợi dụng thế lực này để làm nên cơm cháo gì.

Vân Sơ đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Đời trước hình như kinh thành xảy ra một vụ án gian lận khoa cử, Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An là người một nhà lại cùng đỗ Trạng Nguyên nên cũng bị cuốn vào chuyện đó, hai người bị điều tra hơn nửa tháng, cuối cùng đã xác định chuyện đó không liên quan tới bọn họ.

Nàng mơ hồ nhớ lúc đó trên triều có rất nhiều người buộc tội Cung Hi Vương, nhận định án này liên quan mật thiết với Cung Hi Vương cùng Quế gia... Sau đó không lâu Đại Lý Tự kết án, nói việc này chỉ là do một đám người đọc sách không đỗ khoa cử bịa ra mà thôi, án này cứ bị bỏ qua như vậy.

Thật sự không liên quan tới Cung Hi Vương sao? “Sơ nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Sở Dực quay đầu hỏi.

Hắn biết Sơ nhi đã từng mơ một giấc mơ, những sự kiện trong giấc mộng đó có liên quan tới tương lai.

Có rất nhiều cảnh tượng trong mơ đã trở thành sự thật.

Hắn rất để tâm mỗi một câu từ và mỗi một ý kiến của Vân Sơ.

“Đi tra thử xem những kỳ khoa cử bao năm qua có bị Cung Hi Vương và Quế gia nhúng tay vào hay không.” Nàng chậm rãi mở miệng: “Nếu chứng thực được chuyện này thì Cung Hi Vương sẽ hoàn toàn thất bại.”

Sở Dực lập tức nói: “Trình Thất, lập tức sắp xếp người điều tra, lặng lẽ cẩn thận một chút, chớ rút dây động rừng.”

Bọn họ tra xét dăm ba bữa nhưng vẫn không tra được gì.

“Không đúng lắm.” Sở Dực nhíu mày: “Mỗi một kỳ khoa cử đều sẽ xảy ra một số án tử nhất định, nhưng những ghi chép này lại biến mất khỏi hồ sơ được lưu trữ, thật sự không thích hợp.”

Vân Sơ gật đầu.

Càng sạch sẽ thì lại càng có vấn đề.

Nàng cong môi cười cười: “Không phải bên cạnh Cung Hi Vương vẫn còn một thanh đao sao, hiện giờ chúng ta có thể thử xem thanh đao nhỏ này có sắc bén hay không.”

Sở Dực đang muốn mở miệng thì Vân Sơ lại ngăn cản hắn: “Ta cứ ở nhà mãi, đã chán sắp c.h.ế.t rồi, cứ giao việc này cho ta đi.”

Từ khi mang thai, ngày nào nàng cũng ở lì trong nhà, chuyện gì cũng không cho nàng làm, nàng phải nhân cơ hội này ra ngoài đi dạo một chút, thể xác và tinh thần đều sẽ thoải mái hơn.

Sở Dực không dám lơ là, lập tức sắp xếp ám vệ đi theo nàng rồi mới đồng ý cho nàng ra cửa.

Kinh thành vừa đón mấy đợt tuyết, tuyết trong suốt trắng xóa phủ đầy trên những mái hiên đỏ, vô cùng xinh đẹp.

Trên đường người đến người đi, đều là những gia đình cùng nhau đi mua sắm tết, ai nấy đều hạnh phúc tươi vui, nháy mắt một cái là tới tết rồi.

Xe ngựa chậm rãi chạy tới đầu đường, đi thẳng tới cổng lớn Tạ gia.

Vân Sơ vén mành nhìn lên, đại môn Tạ phủ đã từng phồn hoa rực rỡ bây giờ lại trở nên rách nát như vậy, cũng không còn thấy hai chữ “Tạ phủ” đâu, hai bức tượng sư tử đá không biết đã bị dời đi nơi nào.

Lúc này, cửa lớn Tạ phủ phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, một âm thanh nặng nề như của một lão nhân vang lên, cửa lớn mở ra, một bà lão cầm xẻng bước ra ngoài dọn sạch đống tuyết đọng ngay trước cửa.

Bà lão này chính là Nguyên thị.

Đã hơn một năm Vân Sơ không gặp Nguyên thị.

Một năm này đã khiến Nguyên thị trông già đi hơn mười tuổi, tóc lấm tấm bạc búi tạm ra sau, sau lưng là một tiểu hài tử đang nằm trong chiếc địu vải.

Nếu tính đúng thì đứa nhỏ này của Đào di nương đã hơn một tuổi rưỡi, nó vẫn giống như đời trước, không biết đi, hai mắt nhìn xa xăm về phía trước, không có một chút nào lanh lợi hoạt bát như hài tử bình thường.

Thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa, Nguyên thị ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt người ngồi trong xe ngựa lộ ra, bà ta vô cùng kinh sợ run rẩy nói: “Sơ nhi...”

Đầu năm nay Sơ nhi xuất giá, bà ta có đưa đám hài tử đến tặng lễ nhưng đến bóng dáng của Sơ nhi còn chưa thấy được.

Bà ta thật sự không ngờ sau khi trở thành Bình Tây Vương phi mà Sơ nhi lại có thể xuất hiện trước cổng lớn Tạ gia.

Sợ Vân Sơ rời đi, Nguyên thị vội vàng ném xẻng vọt tới: “Sơ nhi!”

Vân Sơ bước xuống xe ngựa, khoác áo choàng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Sao thái thái lại phải vừa chăm sóc hài tử vừa phải quét dọn thế này, không phải còn một bà tử sao?”

Nói tới chuyện này, Nguyên thị lập tức rơi lệ: “Trong nhà không còn đủ bạc để trả tiền tiêu hằng tháng nữa, bà ấy cũng có gia đình phải nuôi, ta không thế kéo chân bà ấy mãi được nên đã cho bà ấy một lượng bạc rồi để bà ấy về nhà rồi.”

“Ai da, nói mấy chuyện này làm gì chứ, Sơ nhi, nếu đã đi ngang qua Tạ gia thì vào trong ngồi một chút đi.” Nguyên thị miễn cưỡng bày ra bộ mặt tươi cười: “Cảnh Ngọc đã không còn nữa, cho dù ngươi về nhà chồng trước thì cũng không bị người ta nói ra nói vào, mau vào trong đi, ta lấy cho ngươi ly trà nóng.”

Vân Sơ được nha hoàn đỡ, cất bước đi vào trong.

Ban đầu tòa nhà này xuân sắc rực rỡ biết bao, bây giờ mọi thứ tiêu điều hoang vu, cực kỳ quạnh quẽ.

Nàng thấy trong sân có một cái than, Cam Lai đang bò trên mé tường dọn tuyết.