Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 515



Mộ Dung Tất đi về phía Sở Trường Sinh.

Sở Trường Sinh nhớ tới những tin tức mà bộ hạ truyền đến cho nàng ấy trong khoảng thời gian này.

Tin tức có nói khi thế trận rơi vào thế giằng co thì đã kéo dài liên tục suốt ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm đó Mộ Dung Tất cũng không hề nghỉ ngơi, đã cứu mạng vô số tướng sĩ.

Hắn không ngủ không nghỉ, cho dù mệt đến ngã bệnh thì vẫn kéo lê thân thể trị thương cho tướng sĩ.

Thi thể của một phó tướng Đại Tấn bị địch cướp đi, ném vào trong chiến hỏa, là hắn mạo hiểm tính mạng nhặt t.h.i t.h.ể về, dùng y thuật cao siêu của hắn khâu t.h.i t.h.ể thảm không nỡ nhìn kia trở về dáng vẻ chỉnh tề, cho phó tướng chút thể diện cuối cùng...

Lúc dược liệu cạn kiệt, hắn lên núi tìm kiếm thảo dược thay thế, dùng lưỡi của mình thử độc...

Trong cuộc đại chiến này, Đại Tấn thương vong cực nhỏ, trả giá rất ít để đổi lấy một thắng lợi huy hoàng, không thể không kể đến công lao của hắn.

Ai nói nam tử cứ phải lên quan trường mới có thể gây dựng nên thành tựu?

Một người trong lòng có thiên hạ chúng sinh, dù đi đến đâu thì cũng có thể tích được công đức.

“Ta ở Bắc Cương tổng cộng sáu mươi chín ngày.” Mộ Dung Tất bước lên, gỡ tay nải đặt lên bàn: “Nghe nói công chúa rất thích vẽ tranh, ta đã vẽ sáu mươi chín bức họa, có phong cảnh của Bắc Quốc, có thảo nguyên vạn dặm, có trăm hoa nở rộ, cũng có phong hỏa liên thiên, có da ngựa bọc thây, có sinh ly tử biệt...”

Sở Trường Sinh cúi đầu mở bức họa được cuộn tròn kia ra.

Nhìn từ bút tích có thể thấy hắn không am hiểu việc vẽ tranh nhưng vẫn nỗ lực phỏng tác dáng vẻ nguyên bản của cảnh sắc.

Ban đầu là phong cảnh tươi đẹp của Bắc Quốc, khiến nàng ấy cảm nhận được nhiều vẻ đẹp khác nhau.

Sau đó là tới cảnh trên chiến trường, ban đầu hắn vẫn nỗ lực tránh vẽ cảnh chiến tranh tàn khốc nhưng cuối cùng đại khái là cảm xúc dâng trào nên vẫn vẽ một ít, nhưng thời gian đó hắn thật sự quá bận, đôi khi chỉ vẽ được vài nét bút... Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, nội dung của bức họa cũng phong phú hơn nhiều... Từ đầu đến đuôi, trình độ vẽ tranh của hắn rõ ràng đã tăng lên đáng kể, càng ngày càng có thể hiện được một loại cảm giác trách trời thương dân.”

“Hiện giờ Đại Tấn vô cùng phồn thịnh nhưng vẫn còn rất nhiều bá tánh ở dưới tầng chót sống giãy dụa trong đau khổ, công chúa trước giờ vẫn luôn hành thiện giúp đời, mà ta cũng nguyện dùng y thuật cứu chữa cho những người cần cứu.” Mộ Dung Tất gằn từng chữ một: “Ngô mộ khanh như nguyệt, nguyện cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, đến c.h.ế.t không phai.”

Hắn nhìn Sở Trường Sinh, trong mắt là sự ái mộ và kiên định.

Hắn chờ nữ tử trước mặt trả lời, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở chỗ cầu thang, càng ngày càng tiến tới gần.

Sở Hoằng Du đi tới: “Hình như trẫm tới không đúng lúc thì phải.”

Gương mặt Mộ Dung Tất đột nhiên đỏ lên.

Hắn nghe người ta nói Hoàng Thượng rất thương yêu muội muội Trưởng công chúa này, không cho phép bất kỳ nam nhân nào tới gần, đây là nguyên nhân khiến Trưởng công chúa đã mười bảy tuổi mà còn chưa đính thân.

Hắn biết hắn không xứng đôi với nàng ấy, cha nương nói hắn không biết cố gắng, nói hắn ngốc, nói hắn ngu...

“Sao ngươi không nói nữa?” Sở Hoằng Du cố ý hỏi: “Nếu Trường Sinh không đáp ứng hoặc là trẫm cự tuyệt thì ngươi sẽ làm gì?”

“Công chúa không đồng ý cũng là chuyện bình thường, bởi vì ta chưa đủ ưu tú, ta sẽ tiếp tục nỗ lực, ta tin tưởng công chúa sẽ bị thành ý của ta đả động.” Mộ Dung Tất dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu trong lúc đó xuất hiện một người khiến công chúa yêu thích, ta đây cũng sẽ chúc phúc công chúa.”

Ánh mắt của hắn trở nên thất thần.

Sở Hoằng Du khẽ mỉm cười.

Ở Bắc Cương hơn hai tháng, hắn đã nhìn thấy được sức chịu đựng siêu phàm và dũng khí không giống người thường từ trên người Mộ Dung Tất, còn có cả y thuật tinh vi của người này.

Có lẽ trên người Mộ Dung Tất không có loại ưu tú mà thế nhân nhìn nhận nhưng hắn vẫn luôn một lòng không để ý thế tục, tuy vậy, khi có người trong lòng, hắn bắt đầu để ý cách nhìn của thế nhân đối với hắn... đây là một người rất đơn thuần.

Trường Sinh cũng là một người thuần túy giống như vậy.

Hai người như vậy dù ở bên cạnh ai thì cũng khó tránh việc bị người ta tính kế.

Sở Hoằng Du nhìn về phía thân muội muội của mình, mở miệng hỏi: “Trường Sinh, muội có bằng lòng chiêu Mộ Dung Tất làm phò mã không?”

Sở Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Mộ Dung Tất, nếu ngươi làm phò mã thì không thể nạp thiếp, cũng không được có thị thiếp thông phòng, ngươi có nguyện ý không?” “Vậy thì tốt quá.” Hai mắt Mộ Dung Tất sáng lên: “Một đời một kiếp một đôi người mới là lý tưởng của ta, ta và công chúa vẫn luôn có cùng suy nghĩ, thật tốt quá!”

Hắn đã sớm biết thân là phò mã thì không thể nạp thiếp nhưng được phép có thị thiếp và thông phòng.

Ban đầu hắn còn lo lắng công chúa sẽ cưỡng ép nhét người cho hắn nhưng bây giờ công chúa đã chủ động nói như vậy, xem ra chuyện đó sẽ không xảy ra.

“Được, vậy trẫm tứ hôn cho hai người các ngươi.” Sở Hoằng Du nở nụ cười: “Đại hôn cùng một ngày với trẫm có được không?”

Mộ Dung Tất đại hỉ: “Nghe Hoàng Thượng làm chủ!”

Hôn sự càng ngày càng tới gần.

Kỵ binh cầm thiệp mời chạy hỏa tốc tám trăm dặm đưa đến Tây Vực.

Lúc này Vân Sơ và Sở Dực đang ở trên một đỉnh núi của Tây Vực, bọn họ đã đi rất nhiều nơi mới nghe ngóng được nơi bắt nguồn của cửu hắc cổ.

Bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đến đây chính là để phá hủy hang ổ tội lỗi này.

Nghe nói cửu hắc cổ cần dùng m.á.u người để nuôi sống, dùng cạn m.á.u của bảy thiếu nữ mới có thể nuôi được một cặp cổ, hai cổ trùng này gọi là tình cổ, chỉ cần gieo lên người mà mình ái mộ là có thể khiến người đó cả đời một lòng một dạ, nhưng nếu nuôi hai cổ trùng này trong cơ thể của bản thân, dùng m.á.u người nuôi dưỡng nhiều này, chờ hai cổ trùng này sinh ra tử cổ thì sẽ biến thành cửu hắc cổ, Vân Sơ thực đã được cảm thụ lực sát thương của thứ cổ này.

Nghe một số người nói chưa từng có ai luyện được cửu hắc cổ, phần lớn đều sử dụng nó như tình cổ thông thường.

“Du ca nhi gửi thư tới.” Vân Sơ đọc thư xong thì khóe miệng lộ ra tươi cười: “Khoảng nửa tháng nữa là tới ngày đại hôn của Du ca nhi cùng Trường Sinh rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

“Nửa tháng là đủ rồi.” Sở Dực nhìn về phía ngọn núi xa xa: “Xử lý xong chuyện cổ trùng chúng ta sẽ lập tức khởi hành hồi kinh.”

Phu thê hai người dắt ngựa đi theo sườn núi, tới chân núi Ngũ Khí có nhà dân ở đó.

Xung quanh ngọn núi này có mười mấy thôn trang, lúc này lý chính và mấy vị trưởng lão trong thôn đang tụ tập với nhau bày mưu tính kế cho việc hiến tế Hà Thần năm nay.

Mỗi năm tới mùa này các thôn xung quanh núi Ngũ Khí đều tổ chức hiến tế Hà Thần, mười mấy thôn trang sẽ tuyển chọn bảy thiếu nữ chưa thành thân để dâng cho Hà Thần, phù hộ cho bọn họ một năm mưa thuận gió hòa, bội thu được mùa.

Từng năm qua đi, nữ tử ở các thôn trang càng ngày càng ít đi, đám trưởng lão ai nấy đều mặt ủ mày ê.

“Thôn dân chúng ta vì tránh chuyện hiến tế này mà luôn tìm cách gả chồng cho nữ oa trong nhà khi mới mười mấy tuổi, thật sự là không còn cách nào.”

“Đúng vậy, cũng đâu thể đưa nữ oa tám chín tuổi đi hiến tế, ai...” . Truyện Quan Trường

“Hiện tại chỉ có sáu nữ tử, còn thiếu một người, các ngươi nói phải làm sao?”

“Đúng vậy, làm sao đây...”

Lúc mọi người không biết phải làm thế nào thì một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Hay là để ta đi?”

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử vô cùng diễm lệ đi tới, nữ tử mặc xiêm y đen trắng đơn giản nhưng lại giấu không được dung nhan tuyệt sắc, nàng vừa đến thì nhà cửa xung quanh như được phủ lên một tầng ánh vàng.

Phía sau nàng ấy còn có một nam tử, nam tử một thân khí thế, một cổ áp lực ập tới khiến một đám người không nhịn được đứng dậy hành lễ đón chào.

Lý chính chắp tay: “Không biết hai vị là?”

“Đây là muội muội ta.” Sở Dực bình thản nói: “Chưa có hôn phối, không biết có thể hiến tế không?”

Tuy Vân Sơ đã hơn ba mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên làn da của nàng vẫn tinh tế mịn màng, mấy năm nay không cần nhọc lòng, mái tóc vẫn đen nhánh tựa như sa tanh, đứng trước mặt một đám nông dân quanh năm làm lụng vất vả, nói nàng mới hai mươi thì ai cũng tin tưởng.

Lý chính ngây ngốc nói: “Vì sao?”

“Đương nhiên là muốn xem thử Hà Thần đại nhân trông như thế nào.” Vân Sơ cong môi cười cười: “Cho ta một cơ hội đi.”

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Tất cả nữ tử bị đưa đi hiến tế cho Hà Thần đều c.h.ế.t không có ngoại lệ, chưa từng có người nào quay về.

Còn có người tranh đi tìm c.h.ế.t sao?