“Tưởng thượng thư,” Tôn Húc nghiêm mặt nói. “Công đường không phải nơi ông có thể làm loạn, trước tiên cứ nghe nhân chứng trình bày!”
Tưởng Quyền chưa nói chuyện, Hồ Điệp đã dập đầu với Tôn Húc, nói. “Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tới đây vì muốn chứng minh tội ác của phu nhân.” Hồ Điệp cúi đầu, âm thanh rõ ràng, vừa đủ truyền vào tai bách tính đang vây xem. “Ngày xưa khi tiền phu nhân còn sống, lúc đó phu nhân nhà ta còn là di nương, mặc dù lão gia thương yêu di nương và tiểu thư, thế nhưng vị trí chủ mẫu vẫn do tiền phu nhân nắm giữ. Di nương tâm cao khí ngạo, xuất thân từ cao quan quý tộc, dĩ nhiên không cam lòng khuất phục đứng dưới người khác, mặc dù từ ăn mặc ở không hề thua kém, thậm chí còn cao cấp sung túc hơn tiền phu nhân, thế nhưng di nương vẫn chưa hài lòng thỏa dạ.”
Nhìn qua Hồ Điệp chỉ đang trần thuật lại sự thật, truyền vào tai người khác lại có cảm giác bất đồng. Ai mà không biết tước vị của Hạ Thành năm đó từ đâu mà có, nếu không phải huynh trưởng c.h.ế.t sớm, bất luận ra sao cũng không tới phiên một thứ tử như lão. Tước vị có được sau khi Hạ Nghiên vào phủ Thượng thư, trước đó, bà ta chỉ là một đứa con gái của một vị quan xuất thân thứ tử mà thôi, quan gia quý tộc gì chứ, mặt dày cỡ nào mới dám nói như vậy. Nếu thật sự là con gái nhà quan gia quý tộc, thế thì mắc mớ gì ban đầu Tưởng Quyền lại cưới Triệu Mi mà không phải Hạ Nghiên? Một đứa con gái của thứ tử mà lại ham hư vinh như thế, nghe như lời Hồ Điệp nói, địa vị của Hạ Nghiên ở phủ Thượng thư thậm chí còn cao hơn Triệu Mi, đấy không phải sủng thiếp diệt thê thì còn là cái gì nữa?
Xưa kia người ta cũng nghe đồn rằng Tưởng Quyền thương yêu Hạ Nghiên, nhưng chỉ cho rằng ấy là chuyện sau khi Triệu Mi chết, nay mới biết thì ra Triệu Mi vừa gả vào phủ thượng thư chưa được bao lâu, Tưởng Quyền đã quá đáng như thế rồi. Thiết nghĩ ban đầu coi trọng quyền thế nhà người ta, nhưng khi phát hiện không thể mang đến lợi ích gì cho sĩ đồ của mình, thì lập tức lộ mặt thật.
Hồ Điệp vẫn đang tiếp tục nói. “Sau đó, sau đó di nương nghĩ rằng, lão gia thân là mệnh quan triều đình, vô duyên vô cớ không tìm ra lý do hưu thê, phải cả đời khuất phục đứng dưới người khác, không cam lòng nên muốn độc c.h.ế.t tiền phu nhân. Di nương âm thầm xuất một số bạc lớn một độc từ dị vực về rồi ngày ngày trộn vào thức ăn của tiền phu nhân. Vì thế nên Tiền phu nhân ngày ngày bị hạ độc, sau đó độc tố càng lúc càng nhiều, cuối cùng c.h.ế.t oan mạng. Mà tất cả mọi việc, lão gia đều biết rõ, có một lần thuốc độc của di nương bị lão gia phát hiện, lão gia còn kêu di nương phải cẩn thận một chút, đừng để lại nhược điểm.” Hồ Điệp dứt lời lập tức dập đầu với Tôn Húc. “Đại nhân, dân nữ nói câu câu đều là thật, tuyệt không dám có nửa câu dối lừa.”
“Ăn nói bậy bạ! Ăn nói bậy bạ!” Tưởng Quyền chỉ vào Hồ Điệp nổi giận mắng. “Ai cho ngươi lá gan ở đây hồ ngôn loạn ngữ nhiễu loạn lòng người, Hồ Điệp, đừng quên ngươi là ai! Ngươi là nô bộc Tưởng phủ ta!”
Hồ Điệp lắc đầu. “Hẳn lão gia đã quên, khế ước bán thân của Hồ Điệp không còn ở Tưởng phủ nữa, Hồ Điệp cũng không phải người phủ thượng thư.” Lúc nói câu này, tuy cố gắng đè nén, nhưng trong mắt vẫn toát ra sự thù hận.
Tưởng Quyền á khẩu, Tôn Húc vỗ kinh đường mộc. “Yên lặng!”
Hồ Điệp quỵ xuống đất, lời nói kinh người. “Hồi bẩm đại nhân lời, dân nữ còn có chứng cứ!”
Tưởng Quyền ngẩn ra, Tôn Húc trầm giọng nói. “Chứng cứ ở đâu?”
Hồ Điệp khẽ liếc nhìn Tưởng Nguyễn, người ấy vẫn an nhiên ngồi đó, nụ cười trên môi chưa từng bị d.a.o động, Hồ Điệp thấy yên lòng, giọng thản nhiên nói. “Ở ngay trong phòng phu nhân, thứ thuốc kia thật sự quá quý giá, phu nhân lại chẳng biết khi nào tiền phu nhân mới chết, nghĩ rằng ngày sau ắt hẳn còn cần dùng đến, lệnh cho dân nữ cất đi. Ngày đó dân nữ đã chôn nó xuống dưới gốc cây trong sân phu nhân. Nhưng toa thuốc vẫn còn được giữ lại, sau đó lão gia nói hữu dụng, nên đem về cất vào hộp để trong thư phòng. Nhưng không biết trùng hợp làm sao, có lẽ lão gia đã quên chiếc hộp kia. Có một lần phu nhân sai nô tỳ dọn dẹp thư phòng, nô tỳ thấy thế thì xếp chiếc hộp kia vào góc sâu nhất trong rương gỗ. Rương gỗ đó lâu ngày không có ai đụng tới, bởi vì bên trong đều là đồ cũ năm xưa.”
Triệu Quang chắp tay với Tôn Húc, lời nói đanh thép. “Tôn đại nhân, nếu chứng cứ đều đã bày ra đủ, có phải nên cho người đi lục soát hay không?”
“Tất nhiên.” Thần sắc Tôn Húc nghiêm túc nói. “Vừa rồi bổn quan đã cho quân lính đến phủ Thượng thư lục soát.”
Tưởng Quyền cười lạnh. “Thật tức cười, ngươi cho là hồ ngôn loạn ngữ mấy câu, thì có thể định tội ta? Hồ Điệp, ta thấy ngươi đúng là không sợ chết!” Lão tất nhiên đã có tính toán, quân lính không thể lục soát ra được thứ gì cả. Cộng thêm năm xưa khi Hạ Nghiên hạ độc lão chẳng hề trực tiếp nhúng tay, Hạ Nghiên có ngu xuẩn tới đâu cũng sẽ không để lại chứng cứ. Hạ Nghiên làm việc tỉ mỉ chu toàn, mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ. Mặc dù lão không biết Hồ Điệp được Tưởng Nguyễn hứa hẹn gì mà lại làm giả chứng cứ, nhưng Tưởng Quyền tự nhận phủ Thượng thư không phải nơi ai cũng vào được. Nhất là nơi quan trọng như thư phòng, mỗi ngày lão đều phải kiểm tra mấy lần, rương gỗ gì, hộp gì, lão chưa từng nghe qua.
Chắc chắn Hồ Điệp đang nói láo, không thể lấy được chứng cứ ra. Không tìm được chứng cứ thì không thể định tội, Hồ Điệp có thể làm gì chứ? Lão nghĩ như vậy, rồi thăm dò nhìn thần sắc Tưởng Nguyễn. Chỉ thấy Tưởng Nguyễn ngồi ngay ngắn, có vẻ phát giác ánh nhìn của lão, xoay đầu mỉm cười với lão. Tưởng Nguyễn so ra thì thản nhiên hơn Tưởng Quyền nhiều lắm, tựa như còn cất giấu sự mỉa mai. Ánh mắt đó khiến Tưởng Quyền tỉnh hồn, không nén nỗi sợ hãi. Đứa con gái này tà môn thế nào không phải Tưởng Quyền không biết, nhiều năm qua, bất luận Hạ gia hay lão, đều không thể chiếm được hời gì từ nàng. Dù Tưởng phủ có tường đồng vách sắt, cũng không thể tránh nổi cách thức hại người đầy quỷ dị của nàng.
Đang lúc ấy, quân lính đi lục soát đã trở lại, người dẫn đầu bẩm báo rồi bước nhanh vào công đường, cúi người khẽ nói bên tai Tôn Húc mấy câu, Tôn Húc vừa nghe vừa liếc Tưởng Quyền một cái, lòng Tưởng Quyền “lộp bộp”. Chưa kịp để lão nghĩ xong cách, Tôn Húc đã vỗ kinh đường mộc, quát lên. ” Tưởng Quyền to gan! Ngươi thân là mệnh quan triều đình, nhưng trị gia không nghiêm, để mặc tiểu thiếp hại người, thậm chí đồng mưu ô hợp, mưu hại chính thất, phải bị tội gì? Quân lính đã lục soát được chứng cứ từ chiếc hộp được cất trong rương gỗ, ngươi còn gì để nói?” Dứt lời, quan sai lập tức trình một chiếc hộp sắt lên, mọi người thấy rất rõ ràng, Tôn Húc đích thân mở hộp, bên trong có một tờ giấy, trước con mắt mọi người tất nhiên không thể giả được.
Triệu Nguyên Bình đứng dậy đi tới chỗ Tôn Húc, xin cầm lên xem, khi xem xong, Triệu Nguyên Bình trả tờ giấy lại cho Tôn Húc, lúc nhìn về phía Tưởng Quyền, nụ cười đã mười phần lạnh lùng. “Tưởng thượng thư quả nhiên gỏi trù mưu tâm cơ sâu kín, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bổn công tử cũng không biết trên đời vậy mà lại có một kẻ lòng lang dạ chó như thế.”
Triệu Nguyên Bình xưa nay đã quen thản nhiên cay nghiệt mắng chửi người, Tưởng Quyền nghe thế thì mặt tức đến xanh lét, nhưng song song đó là không thể tin nổi. Hôm nay trước khi lão tới đây, đã kiểm tra hết thư phòng một lần, không nhìn thấy rương gỗ hay hộp gì, tại sao đột nhiên lại soát ra. Rốt cuộc là làm sao? Lão kêu oan nói. “Thứ ấy vốn không phải của ta, Tôn Húc, ngươi thân là Ti án ti, làm việc phải chú trọng chân tướng, chỉ dựa vừa một toa thuốc bé xíu, sao ngươi có thể dùng nó để kết án ta? Đây rõ ràng có người cố ý hãm hại ta? Chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Bổn quan từ trước đến giờ chỉ nhìn chứng cứ.” Tôn Húc không nhanh không chậm nói. Không phải không nhìn ra ý uy h.i.ế.p của Tưởng Quyền, nhưng vụ án lần này là án gì chứ, đó là thê tử của Tiêu Thiều, hiện là Cẩm Anh Vương phi, Hoằng An quận chúa đích thân tố cáo. Cẩm Anh vương phủ sau lưng nàng là thế lực gì quan trường Đại Cẩm không ai không biết, Tiêu Thiều đích thân chào hỏi, sao Tôn Húc dám lạnh nhạt. Hơn nữa người bị hại trong vụ án này còn là viên Minh châu của phủ Tướng quân, nếu không có câu trả lời thỏa đáng, lấy tính cách bao che của cả nhà Triệu Quang, sợ rằng sẽ phá hủy Ti án ti mất, huống chi vị kia trong cung còn chào hỏi.
Mặc dù Ti án ti chuyên quản những vụ người bình thường không dám nhúng tay, dù dính líu đến quan liêu trong kinh thành cũng không sợ, đó là bởi vì bản thân Tôn Húc dựa vào hoàng đế, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ người nào. Nhưng nếu là người thân tín của hoàng đế, nước trong không có cá, Tôn Húc biết rõ đạo lý này. Ngồi vững nhiều năm trên chiếc ghế đắc tội không biết bao nhiêu người mà vẫn sừng sững không ngã, bản thân Tôn Húc hiểu rõ cách làm người. Hiện nay địa vị Tuyên Phái trong cung ngày một cao hơn, hoàng đế coi trọng có thừa, Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử luôn minh tranh ám đấu, nhưng cuối cùng ngôi vị hoàng đế rơi vào tay ai thì chưa biết chắc được. Nói không chừng trữ quân tương lai của Đại Cẩm lại là tài năng mới xuất hiện Thập Tam điện hạ. Tuyên Phái cố ý cho người tới chào hỏi, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, Tôn Húc cũng cảm thấy áp lực không nhỏ. Chính bởi vì làm đồng liêu nhiều năm, Tôn Húc thấy rõ, lần này Tưởng Quyền muốn thoát chỉ sợ sẽ rất khó, bởi vì mỗi một người lão đắc tội, đều có năng lực đưa lão vào chỗ chết.
Triệu Nguyên Phong rỗi rãnh nói. “Tưởng thượng thư, phủ thượng thư là phủ đệ của ngươi, dĩ nhiên chỉ có người của ngươi mới có thể vào. Ngươi không biết chiếc hộp kia xuất hiện từ đâu, chắc không phải định đổ cho đám người ngoài chúng ta đấy chứ. Nơi đó là phủ Thượng thư đấy, từ khi khai phủ tới nay, trừ tiểu muội ta, người Triệu gia chưa từng đặt chân bước vào.”
Lời Triệu Nguyên Phong nói vô cùng châm chọc, ngày xưa Triệu Mi cắt đứt với Triệu gia, sau đó Triệu Mi chết, Tưởng gia cũng cấm tuyệt không lui tới với phủ Tướng quân. Thậm chí còn đối địch với phủ Tướng quân, trước giờ hai nhà Triệu Tưởng không hợp nhau, mà chuyện người Triệu gia bước vào Tưởng phủ, cũng là không thể nào xảy ra.
Tưởng Quyền đụng nhầm cây đinh, không có lòng dạ tranh cãi với Triệu Nguyên Phong. Lão ý thức được sự việc trong đại, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ, cộng thêm thái độ của Tôn Húc, nếu muốn thoát tội, sợ rằng rất khó. Đến nước này, Tưởng Quyền tràn đầy khí phách đã có chút hốt hoảng. Lão suy nghĩ đủ đường cũng không hiểu vì sao chiếc hộp đó lại xuất hiện trong thư phòng, ánh mắt không tiêu cự quét quanh một vòng, đột nhiên khựng lại.
Một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông, một cô gái trẻ tuổi, Tưởng Quyền sửng sốt, trong đầu chợt thoáng qua vài ý niệm, lập tức rống lên. “Hạ Nguyệt! Con tiện phụ ngươi, ngươi dám hại ta!”
Chương 342. Người người xa lánh (2) Cô gái đứng trong đám đông chính là đương gia chủ mẫu hiện tại của Tưởng phủ Hạ Nguyệt, trước kia khi đối diện với Tưởng Quyền thì luôn cúi đầu né tránh ánh mắt Tưởng Quyền, hiện tại nghe Tưởng Quyền lớn tiếng gọi lại không nén được sự tức giận, mặt lập tức đỏ lên, không nói gì.
Tưởng Quyền nháy mắt hiểu ra, không quan tâm nơi đây là đâu trường hợp gì, lớn tiếng giận mắng. “Chính là ả! Là tiện phụ này thông đồng với người ngoài hãm hại ta. Bình thường thư phòng của ta chỉ có ả mới vào được! Chỉ ả mới có thể thần không biết quỷ không hay âm thầm nhét chiếc hộp kia vào. Hạ Nguyệt, ta đối xử ngươi không tệ, ngươi lại ác độc như thế, mưu sát phu quân! Ngươi là một con độc phụ!”
Hạ Nguyệt đứng trong đám người, mọi ánh mắt đều chĩa vào nàng ta, Hạ Nguyệt gồng người giây lát, đột nhiên chảy ra hai hàng lệ nóng. “Lão gia, từ khi Nguyệt nương gả làm vợ người, nào có từng không làm tròn bổn phận, sao người lại phải đối xử với ta như thế, thậm chí không tiếc đổ tội lớn bằng trời này lên đầu Nguyệt nương? Sao Nguyệt nương có thể hãm hại lão gia, nếu lão gia gặp bất trắc gì, một cô gái không nơi nương tựa như Nguyệt nương biết phải sống thế nào đây? Nguyệt nương biết lão gia và Nghiên tỷ tình thâm như biển, từ khi gả vào Nguyệt nương đã không được lão gia yêu thích, nhưng lão gia à, Nguyệt nương cũng là thê tử của người mà, sao người có thể đối xử với Nguyệt nương như vậy chứ?” Hạ Nguyệt vốn đã gầy yếu, thái độ khiến lòng người chua xót, bất chợt quỳ xuống, dập đầu trước công đường. “Thôi, lão gia, hai ta dẫu sao cũng nghĩa phu thê, nếu Nguyệt nương có thể cứu lão gia, thì Nguyệt nương cũng cam tâm tình nguyện cứu lão gia một mạng! Chiếc hộp và rương gỗ kia là do Nguyệt nương bỏ vào!”
Lúc nói câu này nước mắt chứa chan, gần như khóc ngất. Xưa nay con người đồng tình kẻ yếu, nếu kẻ yếu còn là một nữ nhân xinh đẹp, lòng đồng tình sẽ tăng thêm mấy phần. Hạ Nguyệt càng nói vậy, người khác càng hoài nghi Tưởng Quyền đến cả thê tử mới cưới cũng hại, quả đúng là một gã nam nhân tư lợi. Từng lời Hạ Nguyệt nói lý lẽ hùng hồn, đúng thế, nay Hạ gia đã không còn, Hạ Nguyệt cần gì phải hãm hại Tưởng Quyền, Tưởng phủ ngã, nàng ta sẽ biến thành quả phụ, hại nhiều hơn lợi. Về phần Hạ Nguyệt nói Tưởng Quyền vẫn tâm niệm Hạ Nghiên, người có mặt đều thấy châm biếm, sợ rằng cõi đời này chỉ có một gã nam nhân như Tưởng Quyền mà thôi, chỉ lão mới có thể nhớ mãi không quên nữ nhân đã cắm sừng mình, quả nhiên nồi nào úp vung nấy.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Hạ Nguyệt biểu diễn, cảm thấy thật thú vị. Dường như nữ tử Hạ gia trời sinh đã có thiên phú diễn kịch, nhất là trong những trường hợp cần lấy nước mắt đồng tình của người khác. Năm đó Tưởng Quyền c.h.ế.t đuối trước dáng vẻ ấy của Hạ Nghiên, nay Hạ Nghiên đổi thành Hạ Nguyệt, không biết Tưởng Quyền cảm thấy sao. Lời nói dối và nước mắt của nữ nhân, chỉ đích thân trải qua mới hiểu được lợi hại. Sợ ràng Tưởng Quyền đã căm ghét Hạ gia luôn rồi.
Hạ Nguyệt là một người thông minh, Hạ gia ngã, một con cờ duy trì quan hệ hai nhà Hạ Tưởng như nàng ta đã không còn tác dụng, Hạ Nguyệt tự hiểu, lấy dã tâm của Tưởng Quyền, chung quy sẽ có một ngày đá kẻ vô dụng là nàng ta qua một bên. Nói sao hiện nay nàng ta cũng là đương gia chủ mẫu của Tưởng gia, tình thế của Tưởng gia nàng ta biết rõ, một phủ đệ mất hết danh tiếng sớm muộn cũng đổ. Tưởng Quyền đối với nàng ta không lạnh không nóng, Hạ Nguyệt lại đang độ thanh xuân tươi trẻ, sao có thể cam tâm. Xưa nay nữ tử Hạ gia đều dã tâm bừng bừng, dù Hạ Nguyệt chỉ là một biểu muội xa cũng sẽ không cam lòng cứ thế mai một cả đời. Tưởng Nguyễn giao dịch với nàng ta, Hạ Nguyệt vì tiền đồ của bản thân, không chút do dự bán đứng Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền tức muốn điên, ánh mắt người xung quanh nhìn lão đều tràn đầy nghi ngờ, lão muốn tìm một người nói giúp mình, nhưng lại phát hiện người có thể lên tiếng cho lão lại không có ở đây. Thê tử của lão, con gái của lão, đồng liêu, thậm chí đồng minh của lão, không có một ai cả. Lão đột nhiên phát hiện, lão trở thành người bị bỏ rơi, một món đồ vô dụng bị vứt đi.
“Đây chính là kết quả ngươi muốn?” Tưởng Quyền âm trầm nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, bỗng nhiên cười thảm. “Ngươi khiến tất cả mọi người đều phản bội ta, ta nuôi được một đứa con gái tốt, ha ha ha, ta không biết mình đã nuôi được một đứa con gái tốt như vậy!”
“Ác giả ác báo.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt đáp. “Tưởng thượng thư, ngẩng đầu ba thước có thần linh. Ngày đó khi ngươi ra tay với mẹ ta, thì hẳn phải nghĩ đến kết cục hôm nay.” Đúng vậy, nàng muốn Tưởng Quyền nếm kết cục người người xa lánh. Kiếp trước người phụ thân này bày mưu lập kế, biến tất cả mọi thứ lão xem thường thành con cờ, đá lót đường cho Tưởng phủ, từng bước từng bước lót đường cho ngôi vị hoàng hậu của Tưởng Tố Tố. Mỗi một bước vinh quang của Tưởng gia, đều giẫm đạp trên xương m.á.u của ba mẹ con họ mà đúc ra. Hôm nay Tưởng Quyền cũng nên nếm thử mùi vị này. Cảm giác tuyệt vọng giãy giụa, cô độc khốn khổ, trong phút chốc phát hiện bị tất cả mọi người phản bội, phát hiện bản thân bất lực không thể làm gì. Muốn đánh cờ? Có thể! Kiếp này sẽ đổi vị trí người hạ cờ, ván cờ này do nàng tới viết, mà lão, chẳng qua chỉ là một con cờ bị dồn vào chỗ chết, trở nên vô dụng, phế thải mà thôi!
Tưởng Quyền đột nhiên im miệng, lão trừng trừng nhìn Tưởng Nguyễn, ánh mắt chứa đựng hận thù và điên cuồng không chút che giấu của Tưởng Nguyễn rơi vào đáy mắt lão, khiến lão đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Lão không biết hận thù của Tưởng Nguyễn từ mà đâu tới, một con người sao có thể có dáng vẻ đáng sợ như vậy, giống như một con dã thú ăn thịt người vậy.
“Tưởng Quyền, ngươi có nhận tội?” Tôn Húc thấy thế cục đã định, vỗ kinh đường mộc quát lên.
Tưởng Quyền ngơ ngác quay đầu lại, lão nhìn Tôn Húc, bỗng nhiên từ từ cười lên, lão đứng ở giữa, khinh thường nói. “Tôn Húc, ngươi giả bộ thanh cao gì chứ? Mọi người đều là người làm quan, chỉ cần là quan, thì chẳng ai trong sạch cả. Hôm nay ngươi đối với ta như vậy, ta tự nhận quyền thế không bằng người, không lời gì để nói, tội này, ta nhận! Nhưng ngươi hãy nhớ rằng, ta chỉ nhượng bộ trước quyền thế, nếu hôm nay quyền thế của ta đủ để chống lại dù chỉ là chút ít, bất luận ra sao cũng sẽ tranh luận một phen!”
Tưởng Nguyễn nghe lời lão nói, khóe mắt cong cong, cười thật nhẹ. Không hổ là Tưởng Quyền, làm quan nhiều năm, nhìn thấu điểm quan trọng. Chuyện hôm nay, thật ra nhân chứng không quan trọng, vật chứng cũng không quan trọng, thế thì vụ án này thẩm tra ra sao. Thái độ của Tôn Húc mới là quan trọng nhất, Có lẽ Tưởng Quyền cho rằng Tôn Húc sẽ nễ tình đồng liêu mà không làm quá đáng, thế nhưng thái độ của Tôn Húc đã nói rõ một chuyện, có người đang làm chỗ dựa cho Tưởng Nguyễn, bất kể người nọ là ai, có thể khiến Tôn Húc cúi đầu, tất nhiên lai lịch không nhỏ. Lúc Tưởng Quyền nhận tội thậm chí vẫn chưa xuất hết sức, lão cố ý rộng lượng nhận tội, mấy câu đó lọt vào tai sẽ khiến người khác nghĩ thế nào, sẽ khiến người ta bất giác liên tưởng đến việc khác. Dù nhận tội cũng muốn hắt một chậu nước bẩn lên người Tưởng Nguyễn và Tôn Húc, quả nhiên tâm cơ hiểm ác.
Chẳng qua sao Tưởng Quyền có thể nghĩ ra cách này chứ? Tưởng Nguyễn cười khẽ, trước giờ Tưởng Quyền không phải loại lãng phí thời gian trên chuyện vô dụng. Nếu đã nhận tội, thế hắt một chậu nước bẩn không đau không ngứa vì mục đích gì? Hành động đó tựa như một người bó tay hết cách cắn ngược lại, Tưởng Nguyễn nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng từ từ đứng dậy, đi tới chỗ Tưởng Quyền, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn hai cha con, cảm xúc Tưởng Quyền kích động, gương mặt già nua phồng đến đỏ bừng vặn vẹo, xương gò má gầy gò, không còn dáng vẻ tiêu sái năm xưa. Mà Tưởng Nguyễn lại đang độ thanh xuân, da trắng mặt đẹp, thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng.
Hai người một xấu một đẹp, một cáu kỉnh một bình tĩnh, một cười một tức, nhìn không giống cha con. Tưởng Nguyễn đi tới trước mặt Tưởng Quyền, Tưởng Quyền căm tức nhìn nàng, trong ánh mắt chứa vô vàn tức giận và oán hận, thậm chí còn có một chút sợ hãi, lại không có chút xíu ấm áp nào. Tưởng Nguyễn đã quen, nàng dừng bước trước mặt Tưởng Quyền, bỗng nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói. “Thì ra Tưởng thượng thư xưa nay thanh lưu hùng tâm tráng chí, cũng sẽ có một ngày nhượng bộ trước quyền thế.”
Nàng nói bằng thái độ thở than, tựa như búa tạ nện vào người Tưởng Quyền. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, thời điểm lão đắc ý khi trở thành tân quý trong triều, dù dã tâm lớn bằng trời, chỗ tốt nhiều hơn cả giấy bạc. Lão vẫn luôn phải tỏ vẻ thanh lưu không dính thế tục, nay lại chủ động thừa nhận nhún nhường trước quyền thế. Đây đối với lão thật sự là đả kích trí mạng, là sỉ nhục không sao chịu được. Mà tất thảy sỉ nhục đều đến từ đứa con gái bị lão vùi xuống đáy bùn.
Giờ đây Tưởng Nguyễn đắc thế, Tưởng Quyền lại cảm thấy địa vị bản thân thấp kém. Từ tận xương tủy lão là một kẻ hèn yếu lại dối trá, luôn để tâm đến cái nhìn của người đời đối với mình, cho nên mới dốc sức tạo cái danh thanh lưu nghiêm chính. Giờ đây lớp vỏ bọc bị xé toạt, Tưởng Quyền không nhịn được nữa, chợt cảm thấy hít thở không thông, ngất đi.
Hai quan sai vội vàng đưa Tưởng Quyền xuống, Tôn Húc vỗ kinh đường mộc, quát. “Tội thần Tưởng Quyền nhận tội trên công đường, cùng thiếp thất Hạ thị đồng mưu g.i.ế.c hại thê tử, g.i.ế.c hại con, thập ác khó tha, tội chứng rành rành, ngàn người chứng kiến, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ác tính chư loại, theo luật nhốt vào thiên lao, ngày kế tuyên án!”
Đám đông đứng xem náo nhiệt lập tức sôi trào, Triệu Quang xiết thật chặt quả đấm, hôm nay ông đã cố kiềm chế, dù nghe thấy Tưởng Quyền nhận tội, cũng biết chắc chắn Tưởng Quyền không thoát khỏi xử phạt, nhưng Triệu Quang vẫn mất khống chế. Triệu Nguyên Giáp an ủi ông, Triệu Nguyên Bình và Triệu Nguyên Phong hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút nặng nề.
Tưởng Nguyễn hờ hững đứng tại chỗ nhìn Tưởng Quyền bị kéo đi, từ từ rủ mắt, vậy là kết thúc rồi à? Dĩ nhiên không.