Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Chương 412



Lúc Tưởng Nguyễn tỉnh lại, sắc trời đã tối, đây là một căn phòng không rộng, nhìn qua hơi cũ kỹ, tựa như thường xuyên không có người ở. Một nha hoàn trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng, đang đặt thức ăn lên bàn, nhìn thấy nàng tỉnh, chỉ lặng lẽ tăng nhanh tốc độ, sau đó nhanh chóng cầm đồ chạy ra ngoài.

Tưởng Nguyễn không đuổi theo, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chuyện tiến hành càng thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Khi đó thừa dịp hỗn loạn, Thiên Trúc cứu Lộ Châu, bỗng nhiên có mấy người chen nhau lên, cướp đồ Ý Đức Thái hậu ban thưởng, nàng cũng bị đánh ngất xỉu bắt cóc. Hẳn chúng đã dùng thuốc mê, nên bây giờ mới tỉnh lại.

Tưởng Nguyễn rủ mắt, lúc bị bắt đi nàng nhìn thấy Liên Kiều bị đ.â.m một đao, không biết bây giờ thương thế ra sao. E rằng hôm nay kinh thành đã loạn hết cả lên rồi.

Không biết đây là chỗ nào, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai tìm tới. Bất luận là Tiêu Thiều hay Cẩm y vệ hay Tưởng Tín Chi hoặc người của Kinh Triệu doãn, có thể thấy nơi này cực kỳ bí mật. Mà dạng địa phương này thánh nữ Nam Cương tuyệt đối không thể tìm được, Tuyên Ly xảo quyệt sẽ không đích thân động thủ, hiển nhiên chỉ có thể là công chúa Nam Cương tiền triều, Kỳ Mạn.

Tưởng Nguyễn đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài trời tối đen, xung quanh rất yên tĩnh, tựa như nơi hoang dã cách xa kinh thành vạn dặm. Sự im lặng khác thường. Tưởng Nguyễn không định ra ngoài, nàng tin tưởng chỉ cần mình vừa bước ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ có ít nhất mấy chục cao thủ chặn đường mình—— đây là giam lỏng, do Tuyên Ly an bài, Kỳ Mạn thi hành.

Bây giờ nàng phải làm gì? Không cần làm gì cả, chỉ cần đợi thôi.

Tưởng Nguyễn bất giác cảm thấy đói bụng, hôm nay sau khi vào cung cũng không ăn gì, lại ngủ một giấc, cả người mệt mỏi. Nàng đi tới ngồi xuống trước bàn, trên bàn bày một chén cháo trắng vào chút thức ăn, không tính là thịnh soạn, Tưởng Nguyễn bưng cháo lên, bắt đầu ăn.

Tuyên Ly còn muốn lấy nàng ra để giao dịch với Tiêu Thiều, trước lúc ấy dĩ nhiên sẽ không làm khó nàng, trong thức ăn tất nhiên sẽ không có độc. Tưởng Nguyễn ăn hai miếng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cảm giác này tới đột ngột, khiến nàng bất ngờ không kịp phản ứng, quăng đũa nôn ọe.

Vừa nôn, đã nghe cửa ‘ầm’ một tiếng bị người xô ra, tỳ nữ vừa nãy vọt vào, nét mặt khẩn trương, hoặc có lẽ sợ nàng giở trò, đứng ở một bên, cảnh giác do dự nhìn Tưởng Nguyễn.

Trong lòng Tưởng Nguyễn sáng tỏ, hẳn trước khi Tuyên Ly phái người tới phục vụ nàng đã căn dặn, đặc biệt nhấn mạnh nàng là người xảo trá. Dù bây giờ nàng có lăn đùng ra chết, chúng cũng sẽ nghĩ nàng đang dùng kế để bỏ trốn. Nhưng hiện tại Tưởng Nguyễn không hề có suy nghĩ này, trong lòng nàng xuất hiện một suy đoán mơ hồ, trên mặt lại không hiện chút xíu nào, cố ý hời hợt rút khăn trong n.g.ự.c áo ra lao môi, lạnh nhạt nói. “Thức ăn thật sự không hợp khẩu vị.”

Tỳ nữ sửng sốt, vẫn không nói gì, Tưởng Nguyễn ngẩn ra, chẳng lẽ Tuyên Ly vì bảo toàn bí mật, phái ra một người câm? Nàng nói. “Đi làm mâm khác đi, chủ tử các ngươi biết, cũng sẽ không cự tuyệt.”

Tỳ nữ do dự một chút, rồi mới xoay người đi ra ngoài. Đợi tỳ nữ đi khỏi, Tưởng Nguyễn cố đè nén cảm giác buồn nôn, từ từ đi tới mép giường ngồi xuống, ấn trán, làm ra dáng vẻ mệt mỏi. Ở đây trong ngoài đều có thám tử ẩn nấp, thoáng không chú ý sẽ bị nắm cán. Tưởng Nguyễn dựa vào gối mềm, trong lòng khó nén kinh hãi.



Cơn buồn nôn không thể tự nhiên mà đến, gần như ngay thời khắc ấy, trong đầu nàng đã hiện ra một ý niệm, chẳng lẽ… Là có thai?

Mấy hôm trước khẩu vị của nàng trở nên kỳ lạ, hơi thích ăn đồ chua, nhưng không có cảm giác buồn nôn gì, nàng chỉ cho rằng đầu xuân nên khẩu vị không tốt thôi. Ai ngờ tình huống đột ngột phát sinh hôm nay, khiến nàng cảm thấy căng thẳng, dù hiện giờ không thể chắc chắn là đúng hay không, nhưng chỉ cần một phần vạn khả năng, đã đủ để khiến nàng cảm thấy bất an.

Tại sao lại như vậy? Tưởng Nguyễn thiên tính vạn tính, cũng không ngờ bản thân mang sẽ thai lúc này. Nguyên nhân khiến nàng tiến hành kế hoạch này, vốn lấy bản thân là làm tiền cược, tất nhiên Tuyên Ly phải bảo vệ nàng, để nàng tạm thời an toàn. Mà muốn khơi mào sự bất hòa giữa Tuyên Ly và Nam Cương, tất nhiên phải ra tay từ thánh nữ Nam Cương. Nhưng nếu nàng ta biết được mình mang thai. Bất kỳ một nữ nhân nào, nhìn thấy nam nhân trong tim mình có con cùng người khác đều sẽ không thể thờ ơ. Nhất là ham muốn chiếm hữu của thánh nữ này đã gần như biến thái. Nếu để nàng ta biết được tin tức này, tất nhiên sẽ khiến chút cố kỵ và tia lý trí cuối cùng tan thành mây khói. Tưởng Nguyễn không sợ chết, dù đối mặt nguy hiểm, người từng c.h.ế.t qua một lần sao có thể sợ hãi. Nhưng thảm trạng của Phái nhi kiếp trước đối với nàng vẫn luôn là một cơn ác mộng, sao nàng có thể nhìn thảm kịch ấy phát sinh lần nữa chứ?

Trái tim Tưởng Nguyễn căng chặt, lần đầu tiên ảo não vì quyết định của bản thân. Nếu nàng sớm phát hiện thể trạng của mình, tất nhiên sẽ không tùy tiện làm ra quyết định này. Đứa bé này đến thế gian với sự mong đợi của nàng và Tiêu Thiều, nhưng vì sao cố tình lại là lúc này, lúc nguy hiểm tứ phía, nơi nơi đều là sát cơ.

Nhắm hai mắt, khi mở ra lần nữa, ánh mắt Tưởng Nguyễn đã trở nên kiên nghị. Việc đến nước này, bi ai thương xót không có bất kỳ tác dụng gì. Chi bằng xem tình thế mà làm, nàng từ từ phủ tay lên bụng mình, giống như nơi đó thật sự đã hình thành một sinh mạng nhỏ bé. Tưởng Nguyễn nhìn tay mình, cảm giác ấm áp truyền tới, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa.

Nếu nơi này thật sự có bé con, thì cho dù nàng phải bất chấp mọi thứ, cũng sẽ bảo vệ con mình không bị thương tổn. Thế nhưng rốt cuộc bé con có dáng vẻ gì? Là bé trai hay bé gái, mặt mũi giống Tiêu Thiều hay giống nàng? Trong lòng Tưởng Nguyễn phức tạp, hòa lẫn mong đợi và lo âu, cuối cùng, mong đợi chiến thắng lo âu. Nàng há miệng, không tiếng động nói với sinh mạng bé nhỏ không biết có đang thật sự tồn tại hay không. “Con ở bên mẹ, mẹ cũng sẽ ở bên con.”



Tình trạng của Tưởng Nguyễn tất nhiên không thể truyền tới tai nhóm người lòng như lửa đốt ở kinh thành. Mấy hôm nay người có dính chút quan hệ với phủ Cẩm Anh vương đều đến thăm hỏi. Ở phủ Tướng quân Lý thị đã lo lắng thành bệnh, Triệu Quang hận không thể lật tung cả kinh thành, mấy vị nhi tử và tiểu thiếu gia phủ tướng quân đều dốc toàn lực tìm người, đáng tiếc đều không công mà về. Ngay cả người tùy tiện như Quan Lương Hàn, cũng tới Cẩm Anh vương phủ mấy ngày, muốn an ủi Tiêu Thiều.

“Lão Tam, đệ đừng quá đau lòng.” Quan Lương Hàn vỗ vai Tiêu Thiều, y là một người thô lỗ, không biết nên an ủi người khác thế nào, gãi đầu, chỉ nói được một câu. “Đệ xem đệ muội cũng không phải người dễ bị bắt nạt, những kẻ đối đầu với muội ấy, cuối cùng có ai được kết quả tốt đâu? Nói không chừng lần này đều nằm trong kế hoạch của muội ấy, kẻ đứng sau chủ mưu bị người lừa còn không biết chuyện gì xảy ra ấy chứ.”

Quan Lương Hàn nói vô tâm, Tề Phong bên cạnh ngồi nghe mà giật mình, nếu không phải biết chuyện này hết sức cơ mật, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không thể nào nói cho Quan Lương Hàn, Tề Phong suýt chút cho rằng Quan Lương Hàn cũng biết chân tướng. Khẽ nhìn Tiêu Thiều đang im lặng, lòng thở dài, sao Tề Phong không biết suy nghĩ của Tiêu Thiều. Dù biết phải tin tưởng năng lực của Tưởng Nguyễn, nhưng nói là một việc, làm lại là một chuyện khác. Dù có tin tưởng đến thế nào đi chăng nữa, trong lòng đều sẽ lo lắng.

Mạc Thông nhìn khắp chung quanh, nghi hoặc nói. “Sao không thấy Ngũ ca?”

“Đệ ấy đang kiểm tra thương thế cho hai nha hoàn của Tam tẩu.” Tề Phong nói. “Hai cô ấy bị thương rất nặng, suýt nữa không cứu được. Mấy ngày nay Hạ Ngũ đang lo việc này.”

“Với hai nha hoàn mà còn hạ thủ ác độc như thế…” Mạc Thông chợt im miệng, câu ‘không biết sẽ đối xử với Tam tẩu thế nào’ sau khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thiều thì bị nuốt xuống.