Khi Khương Lê từ trong cung đi ra, cung yến đã tan.
Lão tổ tông Đại Tề để lại quy củ, không thể dạ yến thâu đêm, miễn cho hoàng đế chỉ biết là tửu trì nhục lâm, học theo Hạ Kiệt Thương Trụ.
Đoan Khánh đế tuy rằng vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng tới giờ cũng phải hạ lệnh tan yến.
Để Tào cơ trở về trước, xe ngựa của Thái tử vẫn đậu ở trước cửa cung chưa rời đi.
Khi Khương Lê từ trong cung bước ra, liền nhìn thấy Phượng Phi Vũ đang ngồi ở bậc thêm ngoài cửa cung. Chàng không dùng đệm, ngồi thẳng xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn đang tỏa ánh sáng bạc trên bầu trời.
Khương Lê do dự không tiến lên, trong lòng có chút chột dạ.
Trung thu vốn nên là đêm đoàn viên cả nhà đoàn tụ sum vầy, nhưng đối với Phượng Phi Vũ mà nói, phụ mẫu vốn là hai người thân cận với chàng nhất, nhưng đều là không thân nổi. Lại thêm một đệ đệ là kẻ có tâm hại người.
Còn nàng thì vừa mới đánh mẫu hậu của chàng, lục đục tính toán nhau như vậy, nơi nào còn có chút tư vị vui mừng của ngày đoàn viên?
Phượng Phi Vũ thấy nàng ra, lập tức đứng dậy phủi phủi nhẹ bụi đất trên áo bào:
- Cô vừa nãy trên yến tiệc không ăn được gì, nàng cũng đói, chi bằng tới phủ huynh trưởng của nàng dùng bữa nhé?
Trong lãnh cung gây ra động tĩnh lớn như vậy, khi Khương Lê và Thiển nhi quay trở về, có trông thấy thị vệ đưa tin cho Phượng Phi Vũ. Thế nhưng hiện giờ Phượng Phi Vũ gặp nàng cũng không có dáng vẻ muốn hưng sư vấn tội.
Khương Lê thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ nghĩ, rồi lắc lắc đầu nói:
- Trời đêm đã muộn, chỉ sợ ca ca và tẩu tử đều ngủ rồi, ăn uống đơn giản cũng phải chuẩn bị rất mất thời gian. Chi bằng chúng ta hồi phủ làm chút món ăn quê cho Điện hạ dùng thử.
Phượng Phi Vũ cũng không phải thực sự muốn đi, cho nên nghe nàng nói vậy liền gật đầu đồng ý, hai người cùng lên xe ngựa.
Khi về tới cửa phủ, Phượng Phi Vũ ngại viện tử của Dao cơ quá xa, dứt khoát liền lôi nàng trực tiếp đi tới tẩm viện của mình.
Ngày trước tẩm phòng Thái tử vốn dương cương chi khí mười phần, không biết từ bao giờ đã dần dần thay đổi.
Giữa phòng đặt một bức bình phòng, bên hông có giá treo y phục treo thắt lưng bạch ngọc của Khương Lê, trên bàn vốn chất đầy công văn sổ sách, nay lại có thêm một chiếc bàn ng điểm và gương đồng bên cạnh.
Mặc dù điện hạ không thích ăn vặt, thế nhưng bên giường lại bày biện mấy hộp mứt nhỏ, đều là đồ ăn vặt mà Khương Lê thích ăn.
Tóm lại sự xuất hiện của Khương Lê cũng vô tri vô giác thay đổi không khí trong tẩm phòng của Thái tử.
Trong tẩm phòng Thái tử, rương y phục của Khương Lê có đủ cả nam trang lẫn nữ trang, lúc cần không phải lệnh Đào Hoa về viện trắc phi lấy.
Khương Lê tẩy sạch son phấn trên mặt, đổi sang một bộ váy áo rộng rãi, liền làm đồ ăn nhẹ cho Phượng Phi Vũ.
Ba quốc không có tập tục ăn bánh khi đón tết trung thu, nhưng lại có một loại bánh đặc biệt khác.
Da bánh có một lớp dầu bóng bên trên, dùng thịt dê băm trộn với trứng vịt, gia vị làm nhân. Vỏ bánh dùng khuôn hình cá nhỏ nặn thành, ở giữa dùng lòng đỏ trứng làm mắt cá.
Mấy ngày trước, khi Khương Lê tới phủ huynh trưởng chơi nhìn thấy loại khuôn bánh này, mới biết là tẩu tử cố ý nhờ tiểu thương mua được. Thế nên liền mang một bộ về, chuẩn bị làm bánh ăn.
Khi còn bé, trước tết Trung Thu, nàng cùng ca ca quét dầu lên bánh, sau đó dùng dây đỏ xuyên qua mắt cá, lấy đó làm quà tặng.
Bởi vì Khương Lê sáng sớm đã căn dặn muốn làm bánh, cho nên nguyên liệu đều được chuẩn bị đầy đủ, hiện giờ chỉ cần cho nhân vào bánh đặt vào khuôn đúc là xong, sau đó để bánh vào lò nướng chín, khi da bánh vàng ươm là có thể bỏ ra.
Khương Lê làm theo cách ngày nhỏ, dùng dây đỏ xuyên qua mắt cá, sau đó treo lên cổ Phượng Phi Vũ.
Phượng Phi Vũ nhìn y phục màu trắng của mình, trước n.g.ự.c có treo bánh hình con cá đầy dầu mỡ, lắc đầu cười, cầm lấy chiếc bánh cắn một miếng lớn ở phần đuôi cá.
Khương Lê vừa mới treo xong bánh lên cổ mình, quay lại đã thấy Phượng Phi Vũ ăn mất đuôi cá rồi, thực sự muốn ngăn cũng không kịp, chỉ kéo ống tay áo chàng nói:
- Sao lại hấp tấp như hài tử vậy, đeo trước n.g.ự.c là để cầu phúc với nguyệt thần! Điện hạ nuốt đuôi cá vào bụng rồi, sao có thể cầu phúc được nữa?
Phượng Phi Vũ nhìn con cá bị cắn đứt một nửa, trên thân cá còn bốc lên hơi nóng, liền hỏi:
- Có tập tục gì?
Khương Lê cười nói:
- Tổ tiên Ba quốc là vượt biển mới tới được trung thổ. Mặc dù bám rễ sinh chồi, nhưng cũng không thể quên được vạn dặm cố thổ, "thủ khâu túc nguyện" giống như hồ ly khi sắp c.h.ế.t đều hướng về núi nơi nó ra đời. Chỉ mong có một ngày có thể giống như con cá, quay về biển cả, vẫy vùng bơi về cố hương...
Phượng Phi Vũ một mực yên lặng nhìn Khương Lê hai mắt óng ánh, kể về truyền thống của Ba quốc.Tthế nhưng nghe tới đây, chàng đột nhiên đưa tay kéo con cá trên cổ Khương Lê, cắn một miếng to lên đuôi cá, chỉ để lại cái đầu trơ trọi treo trên dây đỏ.
Khương Lê không kịp đề phòng, bị dọa đến "a" một tiếng, khi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện lòng đỏ trứng đều chảy hết lên n.g.ự.c áo. Thân ở tha hương, có đôi khi rất coi trọng nghi thức cố thổ.
Khương Lê chuẩn bị đến bây giờ, chính là vì có thể chọn giờ lành giống như mẫu hậu ngày trước, cầu xin nguyệt thần chúc phúc.
Nếu như vậy nàng mới cảm thấy giống như trước kia, nàng vẫn còn ở trong vòng tay mẫu hậu, là một tiểu vương nữ vô lo vô nghĩ, mặc dù hư ảo, nhưng chí ít có còn hơn không.
Thế nhưng là thật vất vả đợi tới khi chuẩn bị xong xuôi, lại bị một ngụm của Phượng Phi Vũ ăn mất hơn nửa con cá - cá không đuôi, nào còn bơi được chứ?
Khương Lê có chút buồn bực, đưa tay véo má Phượng Phi Vũ.
Nhưng khi tay nàng dùng sức, lại thấy đôi mắt thanh lãnh của Phượng Phi Vũ lóe lên sự tĩnh mịch, Khương Lê mới ngạc nhiên nhận ra mình có chút lỗ mãng.
Vội vàng buông lỏng tay, nàng quỳ xuống thỉnh tội, nhưng eo nhỏ bị chàng ôm lấy, nhất thời tránh không được, đành phải giả bộ tươi cười lúng túng nói:
- Khương Lê nhất thời lỡ tay, xin điện hạ thứ tội.
Phượng Phi Vũ giúp nàng gỡ đầu cá xuống, dùng khăn lau vạt áo của nàng, trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi:
- Nàng cũng có tâm nguyện này, muốn quay về quê hương sao?
Khương Lê mở to mắt nhìn chàng, thân làm con tin điều tối kỵ chính là muốn trở về cố hương. Lúc này, quan hệ hai nước có quốc ấn văn tự làm chứng, nàng đào đâu ra tự do mà trở về quê cũ?
Cảm nhận được tay Phượng Phi Vũ bóp cổ tay nàng càng lúc càng chặt, nàng coi như không có chuyện gì tươi cười nói:
- Bất quá chỉ là tục lệ tổ tiên lưu lại ầm thôi, chứ làm gì có ai muốn bơi trong biển lớn trở về cố hương chứ?
- Nàng đã tới Đại Tề, cũng coi như bám rễ sinh chồi, về sau chính là con dân Tề quốc, chỉ cần nàng không chạy trốn, Cô sẽ đối tốt với nàng.
Khương Lê mím môi, quyết định có chút phức tạp.
Phượng Vũ có một câu nói rất đúng, Phượng Phi Vũ là người đa nghi, khi người ta cảm thấy chàng đã hoàn toàn bỏ phòng ngự xuống, lại lập tức nổi lên nghi ngờ.
Giống như tối nay, chàng vốn nên khiển trách do mình bất kính với Hoàng hậu, nhưng hết lần này tới lần khác chàng đều không hề nhắc tới, sau lại vì nàng nổi hứng làm bánh mà tâm trạng không vui.
Mặc dù nàng sống hai đời, cũng coi như lõi đời có thể nhìn thấu người khác. Vậy mà trước mặt Phượng Phi Vũ nàng chỉ cảm thấy mình thực thanh cạn, vẫn không thể hiểu được trong lòng chàng nghĩ gì.
Khương Lê không muốn Thái tử sau này lôi chuyện cũ ra nhắc lại, nhân cơ hội không khí hiện tại đang ngột ngạt, nàng liền quỳ xuống kể lại chuyện ở lãnh cung, thỉnh tội với Phượng Phi Vũ. Cũng nói qua nàng chỉ muốn nhắc nhở hoàng hậu một hai, nào ngờ không khống chế được hoả hầu, phạm vào trọng tội.
Thế nhưng Phượng Phi Vũ lại tay kéo nàng, không cho nàng nói thêm nữa:
- Không phải lúc bước ra bị run chân sao? Chắc do náo loạn một hồi nàng cũng mệt mỏi rồi, chút nữa để Đào Hoa chuẩn bị khăn nóng xoa bóp cho nàng một chút, những chuyện khác, nàng không cần phải lo lắng.
Nói xong, hai người cũng không có tâm trạng ăn uống, Phượng Phi Vũ ôm Khương Lê ngồi trước cửa sổ trầm tư, thế nhưng bàn tay chàng vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay nàng, nơi vừa nãy chàng dùng sức bóp đỏ lên...
Cùng là một mặt trăng, thế nhưng ở cạnh người khác nhau tình ý cũng khác nhau.
Khương Lê tựa trong n.g.ự.c Phượng Phi Vũ, yên lặng lắng nghe nhịp tim của chàng, mắt cũng ngước lên ngắm mặt trăng lung mung trên không trung, xuất thần nghĩ... không biết khi Hằng Nga phi thăng bỏ lại Hậu Nghệ, nàng có từng hối hận hay không...?
Tuy Phượng Phi Vũ không truy cứu chuyện Khương Lê càn rỡ, cũng không đại biểu Úy hoàng hậu bỏ qua cho nàng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Úy gia công gia liền nổi giận đùng đùng đến tìm thái tử.
Úy hoàng hậu đêm qua chịu nhục nhã, trở lại trong cung lập tức phái nữ quan bên người tới kể rõ chi tiết mọi chuyện cho Uý công gia nghe, để phụ thân của mình ra mặt vấn tội tiện nhân Ba quốc kia.
Úy Chung nghe nói Dao cơ trắc phi của thái tử tát hoàng hậu, cả kinh trợn tròn tròng mắt sửng sốt nửa ngày.
Nữ quan Triệu phu nhân cũng bị Thiển nhi đạp một cước, chịu uỷ khuất nước mắt ào ạt rơi xuống, thuật lại chuyện Hoàng hậu chịu nhục mười phần thành hai mươi ba mươi phần, chỉ nói Dao cơ hoàn toàn không có chút lễ nghi, mị sắc mê hoặc lòng người, làm cho Thái tử vốn là nhi tử hiểu thảo giờ chống đối lai mẫu thân, đúng là yêu cơ hoạ thuỷ.
Úy Chung nghe xong cũng giận tím mặt, mắng to hoang đường.
Thế nhưng chuyện này có liên quan tới Thái tử, cũng không thể quá rêu rao được. Ông liền vội vàng tới tìm Thái tử, hỏi xem Thái tử có biết chuyện tốt vương nữ Ba quốc làm sau lưng hắn không.
Sáng sớm Uý quốc công đã tới, nhưng Phượng Phi Vũ còn chưa tỉnh giấc.
Nghe nói là Uý quốc công gia tới, chàng mặc xong y phục liền kêu thị nữ tới búi tóc, sau đó ra ngoài gặp ngoại tổ phụ.
Uý Chung ngồi ngay ngắn trong sảnh, trông thấy Thái tử thản nhiên bước tới, liền lập tức đứng dậy cả giận nói:
- Điện hạ, mặc dù lão thần hủ lậu, nhưng vẫn là trưởng bối của ngài. Ngài sao có thể để hoạ thủy trong phủ ngài dương dương tự đắc không để ý tới? Chẳng lẽ ngài không biết đêm qua sủng phi của ngài là Dao cơ làm ra chuyện tốt gì à?
Phượng Phi Vũ nhìn lão giả trước mặt chính là ngoại tổ phụ của mình, đồng thời cũng là hậu đại của Uý gia có công to lớn khi Đại Tề lập quốc.
Mấy năm gần đây, từ khi chàng được sắc phong hoàng trữ, Uý gia không ngừng mở rộng, sát nhập thôn tính rất nhiều thế gia trong vùng đang xuống dốc, chàng đều nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Không phải do chàng có ý muốn dựa vào nhà ngoại tổ phụ, mà thực sự chàng là chỗ dựa lớn nhất của Úy gia.
Thế nưhng chàng luôn luôn lo lắng, cảm thấy một ngày nào đó, dưới chân đạp hụt, không biết Uý gia sẽ như thế nào?
Lúc Phượng Phi Vũ nghe Úy Chung khàn giọng đau nhức trần tình, đột nhiên nhớ tới vài ngày trước, tu sửa kênh đào cũng hoàn thành kha khá, lại đúng trước ngày mùa, cho nên chàng muốn để cho đám lao dịch là thứ đân được nghỉ về nhà để thu hoạch lương thực.
Do nhàn rỗi, chàng liền triệu tập một nhóm quan viên trẻ tuổi do chàng đề bạt, đến phủ khao yến.
Sau khi yến tiếc kết thúc, Phượng Phi Vũ liền cùng mất quan viên đắc lực ngồi tâm tình.
Trong đó thanh niên tên Quý Bỉnh Lâm mặt đầy mụn là người có ý tứ nhất.
Hắn so sánh mối quan hệ giữa các đại thế gia như làm nông vậ. Đám thế gia giống như bùn đất rễ cây trong rãnh, vô cùng khó gỡ, liên kết thành một mảnh, cản trở dòng chảy, cuối cùng đọng lại thành nước thối, bẩn thỉu mà không nhìn thấy đáy, chạm vào là muốn lập tức đi rửa tay.
- Điện hạ, mong rằng có một ngày, ngài có thể thu lại hoàng quyền, thiên hạ một chủ, mới có thể miễn được sự đấu đã giữa các thế gia, khiến đất nước trở nên phồn thịnh.
Câu nói này của Quý Bỉnh Lâm chính là lời vô tri trong lúc say rượu, nhưng lại đi vào trong lòng Phượng Phi Vũ.
Hiện tại, Úy Chung hầm hừ vọt tới phủ chàng, quở trách trắc phi chàng, ông không phải ỷ vào mình là trưởng bối của Thái tử, mà là ông ta chắc chắn PHượng Ly Ngô chàng không cách nào tách rời được khỏi sự trợ giúp của Uý gia.